Những Bí Mật Của Chiếc Đèn - Chương 5
Chương 5: Vòng Tròn Hi Vọng
An bước ra khỏi căn phòng chứa viên ngọc, lòng tràn ngập sự nhẹ nhõm và quyết tâm. Mỗi bước chân như đưa anh tiến gần hơn đến sứ mệnh của mình – phá bỏ lời nguyền và giải phóng thần đèn cùng các linh hồn bị giam cầm. Nhưng phía trước lại hiện ra một căn phòng khác, và anh không biết thử thách tiếp theo sẽ đưa mình đến đâu.
Căn phòng mới có vẻ rộng hơn, trần cao và được chiếu sáng bởi ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đuốc cổ treo trên tường. Ở giữa phòng là một vòng tròn lớn khắc trên nền đá, xung quanh là những ký tự cổ mà An không thể hiểu nổi. Anh tiến lại gần, cảm thấy sự hiện diện của một sức mạnh kỳ lạ.
Bỗng nhiên, thần đèn xuất hiện bên cạnh, gương mặt đầy vẻ trầm tư. “Ngươi đã vượt qua thử thách lòng dũng cảm và trí tuệ, và ngươi đã tỏ ra nhân hậu trong quyết định của mình. Nhưng vòng tròn này sẽ thử thách một điều khác – lòng kiên trì và niềm tin.”
“Lòng kiên trì?” An nhướng mày, tò mò. “Ngươi muốn ta làm gì trong vòng tròn này?”
Thần đèn gật đầu, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng. “Vòng tròn này sẽ đưa ngươi vào một thế giới khác – thế giới của ký ức và hối tiếc. Ngươi sẽ thấy những hình ảnh, nghe những lời nói từ quá khứ, và đối diện với những lỗi lầm, nỗi đau mà ngươi chưa thể vượt qua.”
An chùn chân một chút. Anh hiểu rằng thử thách này sẽ không dễ dàng. Quá khứ của anh cũng có những nỗi đau, những điều mà anh luôn tìm cách chôn vùi.
“Ta phải làm gì để vượt qua?” An hỏi.
“Ngươi phải đối diện với tất cả, chấp nhận nó, và tìm cách vượt qua mà không lùi bước,” thần đèn trả lời. “Ngươi phải nhớ rằng chỉ có niềm tin mới có thể giúp ngươi tiếp tục khi mọi thứ dường như sụp đổ.”
An hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh. Anh bước vào vòng tròn, và ngay lập tức một luồng sáng chói lóa bao phủ quanh anh. Căn phòng biến mất, và thay vào đó là cảnh vật quen thuộc – một con phố cũ kỹ, nơi anh đã từng lớn lên. Anh nhìn quanh, nhận ra mình đang đứng trước ngôi nhà thời thơ ấu.
Trong khoảnh khắc ấy, An thấy hình ảnh của mình hồi còn bé, chạy lon ton trước ngôi nhà, với nụ cười hồn nhiên và ánh mắt đầy hy vọng. Nhưng rồi, hình ảnh đó nhanh chóng tan biến, thay vào đó là hình ảnh anh vào ngày mà cha mẹ qua đời trong một tai nạn thảm khốc. Nỗi đau từ ký ức ùa về, anh cảm thấy lòng mình như thắt lại.
“An, đừng sợ,” giọng thần đèn vang lên dịu dàng. “Ngươi không thể thay đổi quá khứ, nhưng ngươi có thể chọn cách đối mặt với nó.”
An nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, rồi chậm rãi mở mắt. Anh nhìn thấy chính mình đang gục ngã bên mộ cha mẹ, với nước mắt lăn dài trên má. Nỗi đau ấy vẫn còn hiện rõ, như thể vết thương không bao giờ lành.
“Ta… đã luôn tự trách mình vì không thể làm gì để cứu họ,” An nói, giọng nghẹn ngào.
“Đó không phải là lỗi của ngươi,” thần đèn nói. “Ngươi không thể kiểm soát mọi thứ. Cuộc sống có những điều mà chúng ta không thể thay đổi, nhưng chúng ta có thể chọn cách vượt qua nỗi đau đó.”
An cúi đầu, lắng nghe từng lời của thần đèn. Anh biết rằng mình cần buông bỏ gánh nặng này, nhưng để làm điều đó là một thử thách to lớn.
Đột nhiên, một tiếng cười vang lên từ phía xa. An quay lại và thấy một người bạn cũ – Khánh, người đã từng thân thiết với anh suốt những năm tháng tuổi trẻ, nhưng đã mất liên lạc từ lâu. Khánh tiến đến gần, nụ cười tươi rói nhưng đôi mắt lại chất chứa nỗi buồn.
“An, tớ nhớ cậu,” Khánh nói, giọng nói lạ lẫm như từ một thế giới xa xôi. “Tớ đã từng mong muốn chúng ta sẽ mãi bên nhau, nhưng rồi cuộc sống đã đẩy chúng ta ra xa.”
An nhìn người bạn cũ, lòng đầy tiếc nuối. “Khánh… tớ cũng nhớ cậu. Tớ đã luôn trách mình vì không cố gắng giữ liên lạc với cậu.”
Khánh khẽ cười, rồi mờ dần, như một làn khói tan biến trong gió. Trước khi biến mất hoàn toàn, Khánh thì thầm: “Không ai có thể giữ mãi mọi thứ. Nhưng nếu cậu giữ niềm tin và lòng kiên trì, cậu sẽ tìm thấy con đường của mình.”
An cảm thấy như tim mình nhẹ nhàng hơn. Những hình ảnh dần dần tan biến, và anh nhận ra mình đã trở lại căn phòng với vòng tròn đá. Thần đèn đứng đó, mỉm cười hài lòng.
“Ngươi đã đối diện với quá khứ và vượt qua nỗi đau,” thần đèn nói. “Thử thách về lòng kiên trì và niềm tin đã hoàn thành. Đôi khi, không cần sức mạnh lớn lao, chỉ cần kiên định và biết tin tưởng.”
An gật đầu, mắt ánh lên sự quyết tâm. Anh biết rằng hành trình phía trước vẫn còn dài, nhưng anh đã sẵn sàng đối diện với tất cả, vì một niềm tin mãnh liệt – rằng có những điều quý giá cần được giải thoát khỏi bóng tối của chiếc đèn.
Thần đèn chỉ về phía một cánh cửa mới mở ra ở phía bên kia căn phòng. “Hãy đi tiếp, An. Thử thách cuối cùng sẽ là bài học về sự bao dung và tha thứ, nơi mà ngươi sẽ hiểu rõ hơn về bản chất thực sự của lòng nhân từ.”
An hít một hơi thật sâu và tiến bước, để lại vòng tròn hi vọng phía sau, lòng tràn đầy sức mạnh cho thử thách kế tiếp.