Những Bí Mật Của Chiếc Đèn - Chương 6
Chương 6: Bài Học Về Sự Tha Thứ
An bước qua cánh cửa vừa mở, và ánh sáng từ vòng tròn hi vọng mờ dần sau lưng anh. Căn phòng tiếp theo trông khác hẳn so với những nơi anh từng thấy trong ngôi đền cổ. Không còn những bức tượng uy nghi hay ánh sáng mờ ảo từ đuốc, mà chỉ là một không gian yên tĩnh, thanh bình với một hồ nước trong vắt giữa phòng. Mặt nước phẳng lặng như gương, phản chiếu hình ảnh của An và không gian xung quanh một cách rõ ràng.
An tiến lại gần mép hồ, cảm nhận được sự tĩnh lặng bao quanh. Thần đèn xuất hiện bên cạnh anh, vẫn giữ nét mặt buồn bã, nhưng trong đôi mắt ánh lên một chút gì đó luyến tiếc.
“Đây là thử thách cuối cùng dành cho ngươi, An,” thần đèn nói, giọng đầy nghiêm trọng. “Nó sẽ không dễ dàng, vì ngươi phải đối diện với những cảm xúc khó khăn nhất trong lòng – sự tha thứ.”
An quay sang thần đèn, hơi nhíu mày. “Tha thứ… nhưng tha thứ cho ai?”
Thần đèn chỉ xuống mặt hồ. “Nhìn vào đây, và ngươi sẽ thấy.”
An làm theo, cúi xuống nhìn vào mặt nước. Ngay lập tức, hình ảnh của một người đàn ông xuất hiện trên mặt hồ – đó là cha của anh. Cảnh vật xung quanh dần biến đổi, và An thấy mình đang đứng trong ký ức của quá khứ.
Anh đang đứng trong một ngôi nhà quen thuộc, và trước mặt là hình ảnh của cha anh, gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt chất chứa sự cứng nhắc. An nhớ lại khoảng thời gian ấy, khi anh và cha luôn có những mâu thuẫn khó giải quyết. Cha anh là người nghiêm khắc, luôn ép buộc anh phải theo những tiêu chuẩn cao mà ông đặt ra, không bao giờ chấp nhận sự yếu đuối hay sai lầm.
“Ký ức này là…?” An ngập ngừng hỏi.
Thần đèn trả lời, giọng nói trầm tĩnh: “Đây là một phần của nỗi đau trong lòng ngươi. Ngươi đã mang theo sự giận dữ và oán trách cha mình trong suốt nhiều năm, vì những áp lực và kỳ vọng ông đã đặt lên ngươi. Để vượt qua lời nguyền, ngươi phải học cách tha thứ, bắt đầu từ người gần gũi nhất trong lòng ngươi.”
An cúi đầu, cảm nhận được nỗi đau cũ lại dâng lên. Anh đã luôn cảm thấy mình không đủ tốt trong mắt cha, và điều đó đã khiến anh đau khổ, thậm chí đến mức oán giận.
Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh của cha anh như sống lại, bước đến gần anh, nhìn thẳng vào mắt anh. “An, con đã nghĩ rằng cha là một người cứng nhắc và thiếu tình thương, nhưng con không biết rằng cha đã luôn muốn con trưởng thành, mạnh mẽ để có thể đối diện với cuộc sống đầy khó khăn này.”
An cảm thấy giọt nước mắt nóng hổi trào ra. Anh không ngờ rằng đây chính là điều cha anh muốn nói, và rằng ông luôn yêu thương, quan tâm đến anh theo cách của riêng mình.
“Con xin lỗi, cha…” An thì thầm, giọng nghẹn ngào. “Con đã luôn trách cha mà không cố gắng hiểu cho cảm xúc của cha. Con đã không biết rằng cha chỉ muốn con trưởng thành và mạnh mẽ.”
Hình ảnh của cha anh khẽ mỉm cười, một nụ cười hiền từ mà An chưa từng thấy. “Cha biết, An. Cha chỉ mong con có thể tha thứ, không chỉ cho cha mà còn cho chính bản thân con. Đừng để những tổn thương trong quá khứ làm cản trở con.”
Hình ảnh của cha anh dần tan biến, để lại một khoảng không tĩnh lặng. An nhìn lại mình trong hồ nước, cảm nhận được sự nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng vừa được cởi bỏ.
Thần đèn mỉm cười nhẹ nhàng. “Ngươi đã tha thứ, và đó chính là sức mạnh lớn nhất. Tha thứ không phải là bỏ qua mọi lỗi lầm, mà là chấp nhận và buông bỏ những gì đã qua để có thể tiến lên phía trước.”
An gật đầu, cảm thấy trong lòng như vừa được thanh tẩy. Anh nhận ra rằng tha thứ không chỉ là dành cho cha anh, mà còn là cho chính bản thân anh, để anh có thể đối diện với tương lai mà không còn mang theo những tổn thương trong quá khứ.
“Ngươi đã vượt qua thử thách cuối cùng,” thần đèn nói. “Bây giờ, ngươi đã đủ dũng khí, trí tuệ, nhân hậu, kiên trì và lòng tha thứ. Đây là những yếu tố cần thiết để hóa giải lời nguyền của chiếc đèn.”
An nhìn thần đèn, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích. “Ta rất biết ơn ngươi vì đã dẫn dắt ta qua những thử thách này. Nhưng liệu lời nguyền của ngươi có thật sự được hóa giải?”
Thần đèn gật đầu. “Chỉ còn một bước cuối cùng. Ngươi đã giải phóng bản thân khỏi mọi oán giận và khổ đau. Để hoàn thành sứ mệnh, ngươi chỉ cần đặt tay lên chiếc đèn và nói lời cuối cùng.”
An bước tới gần chiếc đèn, lòng tràn đầy cảm xúc. Anh đặt tay lên nó và khẽ nói: “Ta tha thứ, ta buông bỏ, và ta sẽ dùng mọi thứ mình có để mang đến sự tự do cho ngươi.”
Ngay khi An nói xong, một luồng sáng rực rỡ tỏa ra từ chiếc đèn, phủ khắp căn phòng. Thần đèn biến thành một ánh sáng lấp lánh và nhẹ nhàng biến mất vào không trung, giải thoát khỏi lời nguyền đã giam cầm ông suốt bao năm.
Trong căn phòng yên tĩnh, An cảm thấy lòng mình tràn ngập sự thanh thản và bình an. Anh biết rằng hành trình này không chỉ giúp giải phóng thần đèn mà còn giúp anh học được những bài học quý giá về cuộc sống và bản thân.
Hành trình hóa giải lời nguyền chiếc đèn kết thúc, nhưng một con đường mới đầy ý nghĩa vừa mở ra trước mắt anh.