Những Bí Mật Của Chiếc Đèn - Chương 7
Chương 7: Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ
Sau khi thần đèn biến mất, An đứng yên lặng trong căn phòng, lòng nhẹ nhõm như vừa trải qua một giấc mơ kỳ diệu. Ánh sáng từ chiếc đèn dần tắt, trả lại không gian tĩnh mịch và bí ẩn cho căn phòng. An cảm nhận rõ rằng lời nguyền đã được hóa giải, nhưng một cảm giác thôi thúc nào đó lại khiến anh chưa muốn rời đi.
Trong lúc đang ngẫm nghĩ, từ phía sau cánh cửa vừa mở xuất hiện một bóng người. Đó là một cô gái có vẻ đẹp thanh thoát và ánh mắt sáng như sao. Cô mặc một bộ váy truyền thống với những họa tiết cổ xưa, trông như bước ra từ thời kỳ của các vị vua và những truyền thuyết.
Cô gái cất tiếng, giọng nói như làn gió thoảng qua: “Ngươi là người đã giải phóng thần đèn và phá bỏ lời nguyền của chiếc đèn phải không?”
An ngạc nhiên nhìn cô, không khỏi tò mò. “Phải, nhưng… cô là ai? Và làm sao cô biết được điều đó?”
Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng. “Ta là Linh Chi, con gái của một vị pháp sư đã từng dính dáng đến lời nguyền của chiếc đèn. Cha ta đã đặt phép thuật lên chiếc đèn này để bảo vệ bí mật cổ xưa khỏi những kẻ tham lam. Nhưng rồi, qua nhiều thế hệ, chiếc đèn đã trở thành một nơi giam cầm cho thần đèn và mang lời nguyền khắc nghiệt.”
An sững người, cảm nhận được sự phức tạp của câu chuyện mà Linh Chi đang nói. “Vậy nghĩa là… lời nguyền của chiếc đèn đã giam giữ thần đèn vì mục đích bảo vệ?”
Linh Chi gật đầu. “Đúng vậy. Cha ta không muốn bất kỳ ai lạm dụng quyền năng của chiếc đèn. Nhưng trải qua bao năm tháng, lời nguyền biến thành một thứ gông cùm không thể tháo bỏ, khiến thần đèn bị mắc kẹt và không thể thực hiện điều tốt lành cho nhân loại nữa.”
“Ta đã không biết điều đó…” An thì thầm. “Vậy cô ở đây để làm gì?”
“Ta ở đây để cảm ơn ngươi vì đã hóa giải lời nguyền,” Linh Chi nói, ánh mắt đầy chân thành. “Ngươi đã không chỉ giải thoát thần đèn, mà còn mang lại sự bình yên cho linh hồn của cha ta. Ngài đã phải chịu đựng nỗi đau suốt bao năm, và giờ, ngài có thể yên nghỉ.”
An cảm thấy một cảm xúc sâu sắc dâng lên trong lòng. Cuộc hành trình này không chỉ là hành trình cá nhân của anh mà còn là hành trình giải thoát cho những linh hồn bị mắc kẹt trong chiếc đèn.
Linh Chi nhìn An một hồi lâu, rồi bất ngờ tiến lại gần, đưa tay ra. “An, để bày tỏ lòng biết ơn, ta muốn trao cho ngươi một món quà đặc biệt. Đó là một sức mạnh sẽ giúp ngươi hiểu rõ hơn về quá khứ và tương lai của mình.”
An hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nắm lấy tay cô. Một luồng sáng ấm áp truyền từ tay Linh Chi vào người anh, mang đến cảm giác như được bao bọc bởi tình thương và lòng biết ơn.
“Đây là sức mạnh của sự nhận thức,” Linh Chi giải thích. “Nó sẽ giúp ngươi nhìn thấy những lựa chọn trong cuộc sống, thấy rõ điều đúng sai, và không lạc lối trong những thử thách phía trước. Nhưng hãy nhớ, sức mạnh này cũng có trách nhiệm đi kèm. Ngươi phải dùng nó một cách cẩn trọng.”
An gật đầu, lòng tràn đầy sự biết ơn. “Ta hứa sẽ sử dụng nó một cách đúng đắn.”
Linh Chi mỉm cười lần nữa, nhưng trong ánh mắt hiện lên một nỗi buồn không thể giấu. “Giờ thì ta phải đi. Ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Mong rằng cuộc đời ngươi sẽ được an yên.”
An bối rối khi thấy cô quay bước rời đi. “Khoan đã, Linh Chi! Ta vẫn còn nhiều điều muốn hỏi.”
Cô dừng lại một chút, nhưng rồi tiếp tục bước đi, giọng nói như vọng lại từ xa xăm. “Đôi khi, câu trả lời không phải đến từ người khác mà từ chính bản thân mình. Hãy lắng nghe lòng mình, An.”
Và rồi Linh Chi biến mất, để lại An một mình giữa căn phòng rộng lớn và yên tĩnh. Nhưng lần này, anh không cảm thấy cô đơn hay hoang mang nữa. Anh biết rằng mình đã có đủ sức mạnh và lòng dũng cảm để đối diện với mọi điều sắp tới.
An nhìn lại chiếc đèn cổ lần cuối, rồi bước ra khỏi ngôi đền cổ, lòng ngập tràn niềm tin và hy vọng. Anh biết rằng cuộc hành trình của mình còn dài, nhưng với những bài học về lòng kiên nhẫn, trí tuệ, sự tha thứ, và sức mạnh nhận thức, anh đã sẵn sàng cho mọi điều phía trước.