Những cái chết liên tiếp trong Ngự hoa viên - Chương 10
Chương 10: Sự Kết Thúc Của Một Đế Chế
Trịnh Đại Tín đã bị bắt, nhưng bầu không khí trong hoàng cung vẫn chưa trở lại bình thường. Mặc dù kẻ chủ mưu chính đã lộ diện, Lê Vân biết rằng còn nhiều người khác liên quan đến âm mưu này vẫn đang ẩn náu, chờ cơ hội phản công. Mỗi bước đi của ông giờ đây đều phải thận trọng hơn bao giờ hết.
Nhà vua Minh Đức đã lệnh cho Lê Vân mở một cuộc điều tra toàn diện, truy lùng những kẻ còn lại trong mạng lưới phản loạn. Cả triều đình bị đặt vào tình trạng báo động cao nhất. Tuy nhiên, điều làm Lê Vân lo ngại nhất là sự im lặng. Âm mưu đã bị lật tẩy, nhưng những kẻ thù còn lại trong bóng tối vẫn chưa hành động. Ông cảm nhận được rằng đây chỉ là sự bình yên tạm thời trước khi cơn bão cuối cùng ập đến.
Trong khi đó, hậu cung tiếp tục chìm trong nỗi sợ hãi. Các phi tần đều im lặng, tránh xa bất kỳ cuộc trò chuyện nào liên quan đến các vụ giết người và âm mưu phản loạn. Tuyết Phi, sau khi biết về sự thật liên quan đến Quý phi Lan Anh và Trịnh Đại Tín, bắt đầu giữ khoảng cách với những người khác. Nàng không còn biết tin tưởng ai nữa.
Quý phi Lan Anh, sau khi thoát khỏi sự nghi ngờ của triều đình, giờ đây vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Tuy nhiên, trong lòng nàng biết rõ rằng tình hình đã thay đổi hoàn toàn. Nàng không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Một buổi tối, Lan Anh gặp riêng Lê Vân trong một cuộc trò chuyện bí mật. Nàng vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng ánh mắt lại chứa đựng một nỗi lo âu.
“Tướng quân, bệ hạ đã bắt Trịnh Đại Tín, nhưng ngài có thực sự tin rằng mọi chuyện đã kết thúc không?” Lan Anh hỏi, giọng nàng đầy vẻ thách thức.
Lê Vân cau mày. “Ngươi nghĩ còn kẻ nào khác chưa bị lộ diện?”
Lan Anh cười nhạt. “Ngài không hiểu sao, tướng quân? Trịnh Đại Tín chỉ là một con tốt trong bàn cờ lớn hơn. Kẻ thực sự đứng sau tất cả vẫn chưa bị lật tẩy. Ông ta chỉ là người thực hiện những phần đầu tiên của âm mưu, còn kẻ chủ mưu thực sự thì vẫn ẩn mình trong bóng tối.”
“Ngươi muốn nói ai?” Lê Vân cắt ngang, giọng ông trầm xuống.
Lan Anh bước gần hơn, thì thầm đầy bí hiểm: “Kẻ đó chính là người mà ngài sẽ không bao giờ ngờ tới – một người ở ngay gần bệ hạ.”
Lê Vân rời khỏi cuộc gặp với Lan Anh, lòng đầy hoang mang. Ông không biết liệu có nên tin lời nàng hay không. Nhưng một điều ông biết chắc chắn, âm mưu này còn lớn hơn cả những gì ông đã tưởng tượng. Nếu thực sự có kẻ nào khác đứng sau tất cả, thì không chỉ là ngai vàng, mà cả sự tồn tại của triều đình này đang bị đe dọa.
Đêm đó, Lê Vân quyết định triệu tập một nhóm cận vệ thân tín để thực hiện một nhiệm vụ bí mật. Ông biết rằng, không thể tiếp tục chờ đợi hành động của kẻ thù nữa. Ông cần chủ động điều tra sâu hơn vào những người có quyền lực nhất trong triều đình – kể cả những người thân cận nhất với nhà vua.
Sáng hôm sau, trong một cuộc họp quan trọng với các quan lại trong triều, bầu không khí căng thẳng đến ngạt thở. Nhà vua Minh Đức ngồi trên ngai vàng, ánh mắt ông sắc lạnh quan sát mọi người. Trong suốt buổi họp, nhà vua nhận thấy có điều gì đó không ổn. Ông cảm nhận được sự e dè, lo lắng từ những người thân cận nhất.
Khi cuộc họp kết thúc, nhà vua gọi riêng Lê Vân vào cung điện. Ông biết rằng Lê Vân là người duy nhất mà mình có thể tin tưởng lúc này.
“Tướng quân, ngươi có điều gì mới không?” Nhà vua hỏi, giọng trầm xuống đầy mệt mỏi.
Lê Vân cúi đầu kính cẩn, nhưng ánh mắt ông nghiêm nghị khi đáp: “Bệ hạ, thần nghi ngờ rằng kẻ chủ mưu thực sự vẫn chưa bị lộ diện. Trịnh Đại Tín chỉ là một phần trong âm mưu lớn hơn. Và… kẻ đó có thể đang rất gần bệ hạ.”
Nhà vua cau mày. “Ngươi muốn nói ai? Ngươi nghĩ kẻ đó là một trong những người thân cận của trẫm?”
Lê Vân gật đầu, giọng ông đầy cương quyết: “Thần đã điều tra và phát hiện ra những dấu hiệu đáng ngờ từ Thừa tướng Hoàng Khang. Ông ta đã âm thầm hợp tác với Trịnh Đại Tín trong suốt nhiều năm qua, và thần tin rằng ông ta mới chính là kẻ chủ mưu thực sự.”
Nhà vua sững sờ. Thừa tướng Hoàng Khang là người đã phục vụ triều đình trong nhiều thập kỷ, là người mà ông tin tưởng tuyệt đối. Nhưng lời của Lê Vân không thể bị phớt lờ.
“Ngươi có bằng chứng chứ?” Nhà vua hỏi, giọng ông nghiêm trọng.
Lê Vân đưa ra một cuộn giấy chứa những thông tin thu thập được từ cuộc điều tra bí mật. “Thần đã phát hiện ra những liên hệ ngầm giữa Hoàng Khang và nhánh gia tộc Trịnh thị. Hắn đã tài trợ và bảo vệ những kẻ phản loạn suốt bao năm qua, và âm mưu lật đổ triều đình. Hắn đã cài người vào những vị trí trọng yếu, kể cả trong cung điện.”
Nhà vua lặng im một lúc lâu, ánh mắt ông ánh lên nỗi đau và sự phản bội. “Hoàng Khang… không ngờ hắn lại dám phản bội trẫm.”
“Bệ hạ, chúng ta cần hành động ngay. Nếu để lâu hơn, hắn sẽ tìm cách thực hiện nốt phần còn lại của âm mưu.”
Nhà vua đứng lên, ánh mắt ông rực lửa. “Triệu tập Hoàng Khang ngay lập tức. Trẫm sẽ đích thân xét xử hắn.”
Trong một buổi xét xử căng thẳng và đầy kịch tính, Thừa tướng Hoàng Khang bị bắt giữ trước mặt toàn bộ triều đình. Khi đối diện với nhà vua, hắn không còn vẻ hiền lành thường ngày, mà lộ rõ vẻ lạnh lùng và đầy thách thức.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể chặn đứng ta sao, bệ hạ?” Hoàng Khang nói, giọng hắn đanh thép. “Ngươi đã quá muộn. Cả triều đình này sẽ sụp đổ trước khi ngươi kịp làm bất cứ điều gì.”
Nhà vua, với vẻ mặt lạnh lùng, ra lệnh: “Hoàng Khang, ngươi đã phản bội triều đình và âm mưu lật đổ vương quyền. Ngươi sẽ phải trả giá.”
Hoàng Khang bật cười lớn, ánh mắt hắn chứa đầy sự điên loạn. “Ngươi nghĩ chỉ cần giết ta là kết thúc được sao? Ngươi không hiểu sức mạnh thực sự của gia tộc Trịnh thị. Cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu.”
Nhà vua không đáp lại lời thách thức của hắn. Ông ra hiệu cho cận vệ giải Hoàng Khang đi, đồng thời ra lệnh triệt tiêu toàn bộ mạng lưới phản loạn còn lại trong triều đình.
Khi mọi chuyện kết thúc, hoàng cung dần trở lại yên bình. Những kẻ phản loạn đã bị loại bỏ, nhưng Lê Vân biết rằng triều đình đã phải trải qua một cơn bão lớn. Ông đứng trước Ngự Hoa Viên, nơi mọi chuyện bắt đầu, và thở dài. Cuộc chiến này đã lấy đi nhiều mạng sống, nhưng cuối cùng, triều đình vẫn đứng vững.
Bầu trời hoàng cung lại trong xanh, nhưng Lê Vân biết rằng ông sẽ luôn phải cảnh giác, vì không có gì đảm bảo rằng những âm mưu như thế này sẽ không tái diễn.
“Triều đình đã được cứu,” Lê Vân thì thầm với chính mình, rồi quay người bước đi, để lại Ngự Hoa Viên với những cánh hoa đào vẫn rơi lặng lẽ trong gió.