Những cái chết liên tiếp trong Ngự hoa viên - Chương 3
Chương 3: Sự Ra Đi Đột Ngột Của Lan Phi
Một buổi sáng trời trong xanh, những tia nắng nhẹ nhàng len lỏi qua tán cây của Ngự Hoa Viên, chiếu xuống những cánh hoa đào đang rực rỡ sắc màu. Mọi thứ tưởng như đã yên ổn trở lại sau cái chết của Hoàng hậu, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Bên trong cung điện nguy nga, sự căng thẳng và lo lắng vẫn âm ỉ.
Tại hậu cung, Lan Phi – một trong những phi tần trẻ trung và được sủng ái nhất – đang ngồi yên lặng trước bàn trang điểm, đôi mắt nàng thẫn thờ nhìn vào gương. Sự sợ hãi lộ rõ trong ánh mắt của nàng, đặc biệt là sau khi cái chết của Hoàng hậu xảy ra.
“Cung nữ đâu?” Lan Phi gọi, giọng nàng khẽ run rẩy.
Một cung nữ vội vàng bước vào: “Thưa nương nương, có chuyện gì vậy ạ?”
Lan Phi quay lại, đôi mắt ánh lên vẻ căng thẳng: “Ta cảm thấy không yên tâm chút nào. Trong cung này… có điều gì đó rất đáng sợ. Từ khi Hoàng hậu qua đời, ta luôn có cảm giác như có người đang theo dõi mình.”
Cung nữ cúi đầu, giọng nhẹ nhàng trấn an: “Nương nương đừng lo lắng quá. Chúng ta đã tăng cường lính gác khắp nơi. Không ai có thể gây hại đến ngài.”
Lan Phi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng nàng vẫn còn ngổn ngang những lo âu. Nàng đứng dậy, bước đến cửa sổ và nhìn ra ngoài khu vườn, nơi ánh nắng vàng ươm trải dài trên những con đường lát đá trắng. Nhưng thay vì cảm thấy yên bình, nàng chỉ cảm nhận được một nỗi bất an không thể giải thích.
Tối hôm đó, Ngự Hoa Viên lại chìm vào bóng tối dày đặc. Những cung điện lộng lẫy giờ đây chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn lồng treo cao. Lan Phi quyết định đi dạo để thư giãn đầu óc, mặc cho những lời khuyên can của cung nữ. Nàng cho rằng, không ai dám làm hại mình khi đã có lính canh cẩn mật.
Khi bước qua những cánh cổng vào khu vườn, Lan Phi hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương thơm ngát của hoa cỏ. Nàng cố gắng tự nhủ rằng không có gì đáng lo ngại, chỉ là trí tưởng tượng đang làm nàng sợ hãi.
Bất chợt, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Lan Phi rùng mình. Nàng dừng bước, mắt cảnh giác nhìn quanh. Không có ai. Khu vườn im ắng đến lạ thường. Tiếng gió rì rào qua những tán cây, nhưng dường như đêm nay lại tĩnh mịch một cách bất thường.
“Nương nương!” Một tiếng gọi yếu ớt vang lên từ phía sau. Lan Phi quay lại, nhưng không thấy ai. Tim nàng bắt đầu đập mạnh, cảm giác lo sợ tràn ngập trong lòng.
Bỗng nhiên, từ một góc tối phía xa, một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện. Trước khi nàng kịp phản ứng, bóng đen đã tiến sát, nhanh như một con mãnh thú tấn công. Lan Phi không kịp hét lên, cơ thể nàng bất ngờ bị siết chặt bởi một bàn tay lạnh lẽo.
“Ngươi là ai…?” Nàng hoảng loạn thì thào, nhưng không nhận được lời đáp.
Chỉ trong chớp mắt, Lan Phi ngã gục xuống đất, đôi mắt nàng mở to kinh hãi, nhưng không còn sự sống. Cả khu vườn lại chìm vào tĩnh lặng như chưa từng có gì xảy ra.
Sáng hôm sau, tin tức về cái chết đột ngột của Lan Phi lan truyền khắp cung điện. Thi thể nàng được tìm thấy trong một khu vườn hẻo lánh của Ngự Hoa Viên, với dấu hiệu rõ ràng của việc bị bóp cổ. Cảnh tượng khủng khiếp này khiến các phi tần khác rơi vào nỗi sợ hãi tột độ.
Tại đại điện, nhà vua Minh Đức nổi giận đùng đùng, đôi mắt rực lửa nhìn những người đứng trước mặt mình.
“Chuyện gì đang xảy ra trong cung điện của trẫm?” Vua hét lên, giọng trầm nặng, đôi tay siết chặt tay vịn ngai vàng. “Hoàng hậu chết chưa được bao lâu, nay Lan Phi lại bị sát hại? Các người muốn nói rằng không ai biết điều gì đang xảy ra sao?”
Tướng quân Lê Vân, người chịu trách nhiệm điều tra, cúi đầu trả lời: “Thần đã cho người điều tra kỹ lưỡng, nhưng không tìm ra dấu vết nào. Hung thủ hành động rất tinh vi, không để lại manh mối gì. Nhưng có một điều rõ ràng là kẻ này rất quen thuộc với cung điện và các quy tắc trong cung.”
“Ngươi nghĩ đây là một vụ mưu sát?” Nhà vua gằn giọng, ánh mắt sắc như dao.
“Tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra điều đó, bệ hạ. Nhưng điều khó hiểu là động cơ của kẻ sát nhân vẫn chưa rõ. Tại sao lại chọn những người thân cận nhất với bệ hạ để giết hại?” Lê Vân trầm tư suy nghĩ.
Nhà vua im lặng một lúc lâu, rồi giọng ông trầm xuống, đầy u ám: “Có lẽ… kẻ thù của trẫm không muốn chỉ giết một vài phi tần. Hắn muốn đe dọa trẫm… muốn trẫm mất đi sự tin tưởng vào chính những người gần gũi nhất.”
Trong khi triều đình đang rối loạn, tại hậu cung, các phi tần ngồi trong một căn phòng lớn, không ai dám nói một lời. Sự lo lắng hiện rõ trên từng gương mặt. Quý phi Lan Anh khẽ nhếch mép, giọng nàng thì thầm đầy giễu cợt.
“Lan Phi chết thật đột ngột, có phải không?” Nàng nhếch môi. “Các người có nghĩ rằng mình sẽ là nạn nhân tiếp theo không?”
Tuyết Phi không nói gì, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào Lan Anh, cảm thấy trong lời nói của Quý phi có gì đó ẩn chứa sự đe dọa. Bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt, như thể ai cũng đang che giấu một bí mật đen tối.
“Chúng ta phải làm gì đây? Không thể tiếp tục sống trong lo sợ như thế này được!” Một phi tần khác lên tiếng, giọng run rẩy.
“Chúng ta sẽ chờ xem,” Tuyết Phi nhẹ nhàng đáp, nhưng đôi mắt nàng ánh lên vẻ quyết tâm. “Nếu có kẻ sát nhân trong cung, chúng ta sẽ tìm ra hắn trước khi hắn tìm đến chúng ta.”
Ngoài kia, gió lại rít lên qua những tán hoa đào, như một lời cảnh báo về những điều tồi tệ hơn còn đang chờ đợi.