Những cái chết liên tiếp trong Ngự hoa viên - Chương 5
Chương 5: Những Dấu Hiệu Kỳ Lạ
Ngự Hoa Viên vẫn đẹp như mọi khi, những cánh hoa đào nở rộ dưới nắng mai, nhưng sự đẹp đẽ ấy giờ đây ẩn chứa một điều gì đó đầy bí hiểm và chết chóc. Sau những phát hiện về loại độc dược bí ẩn, Tướng quân Lê Vân tiếp tục đào sâu vào cuộc điều tra. Ông biết rằng kẻ đứng sau cái chết của Hoàng hậu và Lan Phi không phải là người bình thường. Hắn thông minh, am hiểu cung đình và đặc biệt, hắn đang ẩn mình rất kỹ trong bóng tối.
Chiều hôm đó, Lê Vân triệu tập những cận vệ tin cậy nhất của mình tại một căn phòng nhỏ kín đáo trong cung điện. Không khí trong phòng ngột ngạt, căng thẳng như dây đàn. Tất cả đều chờ đợi những thông tin mới nhất từ Lê Vân.
“Lần này ta muốn các ngươi chia nhau đi theo dõi những phi tần và cung nữ thường xuyên lui tới Ngự Hoa Viên,” Lê Vân ra lệnh, đôi mắt lạnh lẽo nhìn từng người một. “Đặc biệt là những người đã có tiếp xúc với Hoàng hậu hoặc Lan Phi trước khi họ qua đời. Kẻ sát nhân vẫn còn trong cung, và hắn có thể tiếp tục ra tay.”
Một trong những cận vệ của ông, Minh, lên tiếng: “Thưa Tướng quân, chúng tôi đã theo dõi cẩn thận nhưng chưa phát hiện ra ai có hành vi khả nghi. Các phi tần dường như chỉ sống trong sợ hãi, và cung nữ thì đều lo lắng cho mạng sống của mình.”
Lê Vân cau mày. “Có lẽ chúng ta đã bỏ sót điều gì đó. Kẻ này không chỉ là một kẻ sát nhân thông thường, hắn chắc chắn phải có kế hoạch tinh vi hơn.”
Một cận vệ khác, Thanh, đưa ra ý kiến: “Có thể hắn đang cố tình đánh lạc hướng chúng ta. Thay vì tìm những dấu hiệu khả nghi trên các phi tần, chúng ta nên chú ý đến những thứ nhỏ nhặt hơn, những hành động thường nhật mà không ai nghĩ đến. Có lẽ kẻ sát nhân đã cố gắng trà trộn bằng cách giữ sự bình thường quá mức.”
Lê Vân gật đầu, đôi mắt ông ánh lên vẻ tán thưởng trước lời đề nghị. “Ngươi có lý. Hãy bắt đầu theo dõi những hoạt động tưởng chừng như vô hại nhất. Và nhớ, không được để lộ bất kỳ manh mối nào về cuộc điều tra.”
Trong khi đó, tại hậu cung, sự lo sợ vẫn chưa giảm bớt. Các phi tần ngồi quây quần trong một căn phòng lớn, ánh mắt không ngừng liếc nhìn nhau đầy nghi ngờ. Quý phi Lan Anh, người luôn giữ được vẻ bình tĩnh và khôn khéo, lần này cũng không giấu nổi sự lo lắng trên gương mặt. Nàng biết rằng mình có thể sẽ là mục tiêu tiếp theo.
“Thật kỳ lạ,” Lan Anh nói, giọng nàng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. “Tại sao chỉ có Hoàng hậu và Lan Phi bị sát hại, trong khi những phi tần khác vẫn an toàn? Các người có nghĩ mình may mắn không?”
Tuyết Phi, người ngồi gần đó, khẽ nhíu mày. “Có lẽ là do sự ngẫu nhiên, hoặc cũng có thể vì lý do nào đó mà kẻ sát nhân chọn họ trước.”
“Ngẫu nhiên?” Lan Anh nhếch môi cười nhẹ, giọng điệu đầy mỉa mai. “Ta không nghĩ có chuyện ngẫu nhiên ở đây. Có kẻ đang nhắm đến chúng ta, và chúng ta chỉ là những con tốt thí trong trò chơi quyền lực của hắn.”
“Quý phi nói đúng,” một phi tần khác lên tiếng, giọng run rẩy. “Nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ là nạn nhân tiếp theo.”
Lan Anh nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc lạnh nhìn quanh. “Nhưng ta tin rằng, trước khi kẻ đó kịp ra tay lần nữa, chúng ta sẽ tìm ra hắn. Chúng ta không thể ngồi đây đợi chết.”
Tuyết Phi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lan Anh luôn là người khôn ngoan và tính toán, nhưng lần này sự tự tin của nàng ta dường như quá mức. Phải chăng Lan Anh biết điều gì đó mà những người khác không biết?
Đêm đến, Lê Vân quyết định một lần nữa quay lại Ngự Hoa Viên, nơi mà mọi manh mối có thể ẩn giấu. Ông bước đi trong màn đêm lạnh lẽo, tiếng gió rít qua tai như những lời thì thầm bí ẩn. Những cánh hoa đào vẫn rơi rụng trên lối đi, tạo nên một không gian đầy chết chóc.
Trong ánh trăng mờ, ông bất chợt nhìn thấy một vết bẩn lạ trên những cánh hoa rụng dưới đất. Đó không phải là nhựa cây thông thường, mà là một thứ chất lỏng đen đặc, như máu khô. Lê Vân cúi xuống, nhặt lên một cánh hoa và quan sát kỹ hơn.
“Độc dược…” Ông thì thầm, đôi mắt trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết. Loại độc này không giống như bất kỳ loại độc nào mà ông từng biết. Ai đó đã sử dụng một loại độc cổ xưa và nguy hiểm để tẩm vào những cánh hoa. Nhưng ai là người có kiến thức và quyền lực để làm điều này?
Bất chợt, một tiếng bước chân khe khẽ vang lên phía sau ông. Lê Vân quay lại, kiếm trong tay đã sẵn sàng. Nhưng khi ông nhìn kỹ, chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn đứng dưới ánh trăng.
“Lại là ngươi…” Lê Vân nhận ra cung nữ bí ẩn mà ông đã gặp lần trước.
“Ngài đã phát hiện ra điều gì mới chưa, Tướng quân?” Cô cung nữ cất giọng nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt của nàng vẫn ánh lên vẻ bí hiểm.
“Ta đã tìm ra dấu vết của độc dược trên những cánh hoa. Nhưng ta cần biết thêm về kẻ đứng sau chuyện này,” Lê Vân nói, giọng ông đầy sự cương quyết. “Ngươi biết gì về hắn? Tại sao hắn lại giết những người phụ nữ vô tội trong cung?”
Cung nữ im lặng một lúc lâu, như thể đang cân nhắc. Cuối cùng, nàng bước lại gần hơn, đôi mắt nhìn thẳng vào Lê Vân.
“Ngài muốn biết sự thật? Kẻ đứng sau chuyện này không chỉ là một người. Đó là một thế lực trong cung, những kẻ đã âm thầm lên kế hoạch trong nhiều năm. Và ngài, Tướng quân, có lẽ cũng đã là một phần trong trò chơi của họ.”
“Ngươi nói gì?” Lê Vân cau mày, đôi mắt ông trở nên lạnh lùng hơn. “Kẻ đứng sau chuyện này là ai?”
Cung nữ lắc đầu, cười nhẹ. “Sớm thôi, ngài sẽ biết. Nhưng hãy cẩn thận, vì không phải ai trong cung cũng đáng tin. Đôi khi, kẻ thù lại là người ngài không ngờ tới nhất.”
Nói xong, nàng nhanh chóng biến mất trong màn đêm, để lại Lê Vân đứng lặng giữa những cánh hoa đào rơi. Lòng ông nặng trĩu, biết rằng cuộc điều tra này đã trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Nhưng dù có khó khăn thế nào, ông sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật.