Những cái chết liên tiếp trong Ngự hoa viên - Chương 6
Chương 6: Án Mạng Liên Hoàn
Buổi sáng trong hoàng cung vẫn lung linh trong ánh nắng, nhưng sự thanh bình giả tạo ấy không thể che giấu bầu không khí căng thẳng đang bao trùm hậu cung. Sau cái chết của Hoàng hậu và Lan Phi, không một ai cảm thấy an toàn. Mọi ánh mắt đều dõi theo nhau đầy cảnh giác, nghi ngờ và sợ hãi.
Tướng quân Lê Vân, sau đêm phát hiện ra dấu vết độc dược trên những cánh hoa đào, trở lại cung điện với đôi mắt trầm tư. Những manh mối rời rạc mà ông có trong tay đang dần tạo nên một bức tranh rõ ràng hơn, nhưng ai là kẻ chủ mưu thật sự? Câu hỏi đó vẫn khiến Lê Vân chưa thể tìm ra câu trả lời thỏa đáng.
Khi vừa bước chân vào điện, ông lập tức được một cận vệ chạy đến báo tin.
“Tướng quân, đã xảy ra chuyện rồi. Thêm một phi tần nữa vừa qua đời trong Ngự Hoa Viên,” cận vệ nói, giọng đầy khẩn trương.
Lê Vân lập tức dừng bước, đôi mắt lạnh băng xoáy sâu vào người báo tin: “Ai là người bị hại?”
“Là Thục phi, thưa tướng quân.”
Thông tin ấy khiến Lê Vân sững lại. Thục phi là một trong những phi tần có địa vị cao trong cung, và trước giờ luôn được biết đến với vẻ ngoài kín đáo, không bao giờ tham gia vào những cuộc tranh đoạt quyền lực. Tuy nhiên, điều này lại khiến cái chết của nàng càng trở nên đáng ngờ hơn.
Khi đến hiện trường, cảnh tượng trước mắt khiến Lê Vân không khỏi rùng mình. Thục phi nằm bất động trên mặt đất, xung quanh là những cánh hoa đào đã rơi rụng. Gương mặt của nàng vẫn còn giữ nguyên sự bình yên, nhưng trên cổ là những vết bầm tím rõ ràng, dấu hiệu của việc bị siết cổ.
“Tất cả đều chết trong vườn hoa, nhưng cách giết lại khác nhau. Hoàng hậu không có dấu vết, Lan Phi bị siết cổ, và bây giờ Thục phi cũng vậy…” Lê Vân lẩm bẩm, nhìn quanh hiện trường.
Một cung nữ đứng gần đó, khuôn mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Nương nương sáng nay có nói muốn ra vườn hoa để thư giãn. Chúng thần không dám đi theo vì nương nương bảo không cần. Chỉ đến khi nghe tiếng hét từ xa, chúng thần mới vội vàng chạy tới… nhưng đã quá muộn.”
Lê Vân quan sát kỹ hiện trường, đôi mắt của ông không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Vết siết trên cổ Thục phi cho thấy kẻ sát nhân đã sử dụng một loại dây thừng rất mảnh, gần như không để lại nhiều dấu vết ngoài vết thương.
“Lại là một vụ giết người không để lại dấu vết cụ thể. Hung thủ rất cẩn thận và điêu luyện,” ông trầm ngâm suy nghĩ.
Các cận vệ đang tiến hành thu dọn hiện trường khi một người trong số họ bỗng phát hiện ra một vật kỳ lạ. Đó là một chiếc trâm ngọc được chôn dưới lớp hoa rụng, nằm không xa thi thể của Thục phi.
“Đây là…?” Người cận vệ ngỡ ngàng nhặt lên, trao nó cho Lê Vân.
Lê Vân cầm chiếc trâm, đôi mắt hẹp lại khi quan sát kỹ. Đó không phải là một chiếc trâm bình thường. Chiếc trâm này có thiết kế tinh xảo, chạm khắc những hoa văn cầu kỳ và đặc biệt có khắc một biểu tượng nhỏ ở góc. Nhận ra điều này, Lê Vân lập tức nhận ra rằng đây là dấu hiệu của một gia tộc trong hoàng cung.
“Gia tộc Trịnh thị…” Ông thì thầm.
Chiếc trâm này thuộc về Quý phi Lan Anh, người có quyền lực nhất trong hậu cung sau cái chết của Hoàng hậu. Lê Vân biết rõ điều đó, nhưng liệu đây có phải là bằng chứng cho thấy Lan Anh liên quan đến những vụ án mạng, hay chỉ là một sự sắp đặt?
Tại hậu cung, các phi tần ngồi tụ tập trong căn phòng lớn, những lời thì thầm đầy sợ hãi vang lên không ngừng.
“Thục phi bị sát hại… Chúng ta sẽ là người tiếp theo sao?” Một phi tần trẻ run rẩy nói, nước mắt lưng tròng.
“Không ai an toàn cả. Kẻ sát nhân vẫn đang ở đâu đó trong cung điện này,” một người khác đáp lại, giọng đầy lo âu.
Quý phi Lan Anh ngồi im lặng trong góc phòng, đôi mắt sắc lạnh quét qua những người xung quanh. Nàng cảm nhận rõ sự nghi ngờ đang hướng về phía mình, đặc biệt khi những vụ án cứ liên tục xảy ra. Nhưng Lan Anh biết rõ rằng, nàng không phải là kẻ đứng sau những cái chết này.
Khi Tuyết Phi nhìn Lan Anh, đôi mắt nàng lóe lên sự nghi ngờ. “Chiếc trâm của Quý phi vừa được tìm thấy ở hiện trường. Người không thấy điều đó kỳ lạ sao?” Tuyết Phi lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy sự dò xét.
Lan Anh khẽ nhếch môi cười, vẻ mặt vẫn giữ sự tự tin thường ngày. “Chiếc trâm đó có thể đã bị đánh rơi. Ai đó có thể đã cố tình đặt nó để vu oan cho ta. Trong cung này, không thiếu những kẻ muốn loại bỏ ta.”
“Vậy tại sao chỉ có chiếc trâm của ngươi bị phát hiện?” Tuyết Phi hỏi dồn, giọng ngày càng căng thẳng.
Lan Anh giữ im lặng một lúc, đôi mắt sắc như dao nhìn Tuyết Phi, rồi lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn biết sự thật, hãy tự mình điều tra. Nhưng đừng quên, trong cung này, ai cũng có thể là kẻ thù, kể cả người mà ngươi tin tưởng nhất.”
Trong lúc các phi tần đang căng thẳng, Lê Vân tiếp tục điều tra sâu hơn. Ông triệu tập cung nữ bí ẩn mà ông đã gặp vài lần trước đó. Cung nữ này có vẻ biết nhiều hơn những gì nàng nói ra, và Lê Vân cần thêm thông tin.
“Kẻ nào đã giết Thục phi?” Lê Vân hỏi, giọng ông đầy cương quyết.
Cung nữ đứng trước mặt ông, vẫn giữ vẻ mặt bí ẩn như mọi khi. “Thục phi không phải mục tiêu cuối cùng. Sẽ còn nhiều người khác chết nữa nếu ngài không ngăn chặn kịp thời. Cái chết của họ đều nhằm một mục đích lớn hơn.”
“Ta không có thời gian cho những lời mơ hồ. Nếu ngươi biết điều gì, hãy nói ngay bây giờ. Kẻ sát nhân là ai?” Lê Vân giận dữ.
Cung nữ khẽ cười, đôi mắt nàng ánh lên sự lạnh lùng. “Ngài không hiểu sao, Tướng quân? Đây không chỉ là những vụ giết người lẻ tẻ. Đằng sau tất cả là một âm mưu chính trị. Kẻ sát nhân không chỉ muốn giết các phi tần, mà còn muốn lật đổ ngai vàng.”
Lê Vân sững lại. Những lời của nàng như một lời cảnh báo ghê rợn. Ông nhận ra rằng những vụ án mạng này có thể chỉ là một phần trong một âm mưu lớn hơn, một kế hoạch nhằm lật đổ triều đình từ bên trong.
Nhưng ai là kẻ đứng sau tất cả? Và điều gì đã khiến hắn dám đe dọa cả vương triều?