Những Con Người Bị Bỏ Quên - Chương 2
Chương 2: Thời Đường
Tiểu Bảo và Lý Dương đứng lặng bên ngoài cánh cổng sắt của nhà tù Tần Thành. Bầu không khí nặng nề khiến họ cảm thấy như đang bước vào một nơi đầy bí ẩn và nguy hiểm.
“Nhà tù này có tiếng là tàn nhẫn,” Lý Dương nói khẽ, “nhưng bên trong còn nhiều điều tồi tệ hơn chúng ta tưởng. Hãy cẩn thận.”
“Chúng ta phải tìm cách vào trong,” Tiểu Bảo đáp, ánh mắt kiên quyết. “Cần phải nghe trực tiếp từ những tù nhân về những gì đã xảy ra.”
“Hãy đợi một chút.” Lý Dương nhìn quanh, rồi chỉ về phía một gã canh gác đang ngồi ngủ gật bên cánh cổng. “Chúng ta có thể lợi dụng sự sơ hở này.”
Tiểu Bảo gật đầu. “Tôi sẽ đánh lạc hướng hắn. Anh hãy tìm cách vào.”
Tiểu Bảo hít một hơi sâu, tiến về phía gã canh gác. “Chào ông, có phải đây là nhà tù Tần Thành không?” anh lên tiếng, cố làm giọng điệu tự nhiên.
Gã canh gác mở mắt, nhìn Tiểu Bảo với vẻ nghi ngờ. “Ngươi là ai? Tại sao lại đứng đây?”
“Xin lỗi, tôi là một luật sư từ xa đến, đang tìm hiểu về tình hình trong tù.” Tiểu Bảo khéo léo lấp liếm.
“Luật sư?” Gã nhíu mày, rồi cười nhạt. “Ở đây không có luật sư nào có thể cứu giúp những kẻ tội phạm.”
“Nhưng tôi đến để tìm sự thật. Tôi chỉ cần gặp một vài tù nhân, họ có thể cho tôi biết về các vụ án.” Tiểu Bảo cố gắng thuyết phục.
Gã canh gác ngần ngừ, nhưng không tỏ ra thân thiện. “Ngươi không thể vào. Lùi lại trước khi ta nổi cáu!”
Trong khi đó, Lý Dương nhanh chóng hành động. Anh lén lút tiếp cận cánh cổng bên hông, tìm kiếm một lỗ hổng. Thời điểm gã canh gác bị phân tâm bởi cuộc đối thoại, Lý Dương thò đầu vào trong và thấy một khoảng trống giữa những hàng rào.
“Giúp tôi!” Tiểu Bảo thầm thì khi gã canh gác đã quay mặt đi.
Lý Dương nhanh chóng trèo qua hàng rào, lao vào bên trong. Hai người lén lút di chuyển giữa những bóng tối, lòng đầy lo lắng.
“Chúng ta cần tìm một tù nhân đã từng sống ở đây,” Lý Dương thì thầm. “Nghe nói có một người tên là Trương Minh, là một nhân chứng quan trọng trong các vụ án kỳ lạ.”
“Hãy tìm đến khu vực dành cho tù nhân chính trị,” Tiểu Bảo trả lời, biết rằng nơi đó có thể chứa đựng những thông tin quý giá.
Khi họ tiến sâu vào trong, âm thanh của những người tù vọng lại khiến Tiểu Bảo cảm thấy như mình đang ở giữa một cơn ác mộng. Những tiếng rên rỉ, tiếng kêu gọi, và những cái nhìn tuyệt vọng từ phía sau những thanh sắt.
“Đây chính là địa ngục,” Lý Dương nói với giọng điệu đầy ám ảnh. “Có thể chúng ta sẽ không an toàn ở đây lâu.”
“Chúng ta không thể rời đi cho đến khi tìm được Trương Minh.” Tiểu Bảo đáp, lòng dũng cảm trỗi dậy.
Họ đi qua một hành lang tối tăm và dừng lại trước một cánh cửa khép hờ. Tiểu Bảo nhẹ nhàng mở cửa và bước vào.
Bên trong, một người đàn ông gầy gò, mặt mũi hốc hác đang ngồi trên giường. Khi thấy Tiểu Bảo và Lý Dương, ánh mắt ông ta lóe lên sự nghi ngờ. “Ai vậy? Tại sao lại vào đây?”
“Chúng tôi là bạn của ông,” Tiểu Bảo nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chúng tôi đang điều tra về những cái chết trong nhà tù này. Ông là Trương Minh?”
Người đàn ông gật đầu, nhưng ánh mắt ông vẫn đầy lo lắng. “Nơi này không an toàn. Nếu họ biết, tôi sẽ bị giết.”
“Chúng tôi chỉ muốn biết sự thật,” Lý Dương nói. “Ông đã chứng kiến điều gì?”
Trương Minh thở dài, như thể gánh nặng đã đè lên vai quá lâu. “Nhiều tù nhân đã mất tích. Họ nói rằng đó là tai nạn, nhưng tôi biết không phải vậy. Chúng tôi nghe thấy những âm thanh kỳ lạ vào giữa đêm. Có ai đó đang làm việc phía sau những cánh cửa này.”
“Ông có biết ai là người đứng sau không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Chủ nhà tù, Lý Đao,” Trương Minh nói, giọng run rẩy. “Hắn ta tham nhũng và không từ thủ đoạn để che giấu tội ác của mình. Hắn có tay chân bên trong.”
“Chúng tôi cần chứng cứ cụ thể,” Tiểu Bảo thúc giục. “Ông có gì không?”
Trương Minh nhìn quanh, rồi nghiêng người về phía họ. “Hãy nghe tôi. Có một cuộc giao dịch sẽ diễn ra vào đêm nay. Nếu các ông muốn chứng kiến sự thật, hãy theo tôi.”
“Chúng ta phải đi ngay!” Lý Dương nói. “Nếu chúng ta không nhanh chân, có thể sẽ không còn cơ hội.”
Trương Minh gật đầu, rồi đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Họ theo chân ông, lòng đầy hồi hộp.
“Nhớ giữ yên lặng. Nếu bị phát hiện, mọi thứ sẽ kết thúc,” Trương Minh thì thầm.
Trong lòng Tiểu Bảo, quyết tâm và lo sợ hòa quyện với nhau. Anh biết rằng cuộc chiến cho công lý chỉ mới bắt đầu, và những bí mật khủng khiếp đang chờ đợi họ ở phía trước.