Những Điều Ước Kỳ Quặc Nhất Thần Đèn Từng Nghe - Chương 1
Chương 1: Điều Ước Về Chiếc Đầu Của Vua Cà Tím
Trong một ngôi làng nhỏ, cách xa thị trấn nhộn nhịp, có một nông dân tên là Tâm. Tâm sống một cuộc đời bình dị, nhưng ông luôn ao ước được mọi người chú ý đến, vì ông cảm thấy mình luôn bị lãng quên. Một ngày nọ, trong lúc làm việc trên cánh đồng, ông nhặt được một chiếc đèn cổ cũ kỹ, phủ đầy bụi.
“Ô, chiếc đèn này chắc phải có tuổi đời cả trăm năm,” Tâm nói thầm, tay cầm chiếc đèn và phủi bụi trên bề mặt của nó.
Bỗng, một làn khói xanh cuộn lên từ đèn, và một thần đèn cao lớn xuất hiện trước mặt ông.
“Chào, ta là thần đèn!” thần đèn giơ tay chào và mỉm cười. “Ông là chủ nhân mới của ta. Ông có một điều ước duy nhất – ước gì ta sẽ thực hiện!”
Tâm ngẩn người, chưa bao giờ ông nghĩ mình sẽ gặp thần đèn như trong truyện cổ tích. Ông ngẫm nghĩ thật lâu, trước khi lên tiếng.
“Ta muốn được mọi người chú ý đến,” ông nói. “Nhưng… ờ, làm thế nào để đặc biệt nhỉ?”
Thần đèn nhíu mày. “Vậy ông muốn ước điều gì cụ thể?”
Tâm mỉm cười, nghĩ đến những bông cà tím mọng nước trên cánh đồng, thứ mà ông luôn tự hào nhất. Ông muốn mọi người nhớ đến mình với thứ đặc biệt đó.
“Ta muốn có… chiếc đầu của vua cà tím!”
Thần đèn nhún vai và vẫy tay. Trong chớp mắt, ông Tâm cảm thấy một cảm giác nặng nề trên đầu mình, và khi nhìn vào vũng nước gần đó, ông thấy một hình ảnh phản chiếu mới mẻ. Đúng là một chiếc đầu cà tím to tròn, căng mọng!
“Đây… đây là ta ư?” Tâm lắp bắp, không tin vào mắt mình.
Thần đèn cười hóm hỉnh, biến mất trong làn khói với lời nhắn, “Chúc ông may mắn, vua cà tím!”
Những ngày đầu tiên, Tâm ra đồng với chiếc đầu mới, và cả làng nhanh chóng đổ xô đến. Ai cũng kinh ngạc trước hình dáng lạ kỳ của ông, và không ít người bắt đầu gọi ông là “vua cà tím”.
Một đứa trẻ la lớn, “Mẹ ơi, nhìn kìa! Đầu của bác Tâm biến thành… cà tím rồi!”
Cả làng nháo nhào chạy tới. Người thì ngạc nhiên, người thì trầm trồ. Một bà lão xoa xoa tay, cười toe toét, “Ông Tâm thật đặc biệt quá! Tôi chưa từng thấy ai có cái đầu kỳ lạ như vậy!”
“Ông đúng là vua cà tím rồi, bác Tâm ạ!” một người khác reo lên.
Tâm gật đầu và vẫy tay chào mọi người như một vị vua thật sự. Dân làng bắt đầu đến hỏi han và mời ông đến tham dự các sự kiện quan trọng. Họ còn yêu cầu ông ban phước lành cho mùa màng, vì cho rằng đầu cà tím của ông sẽ mang lại may mắn. Ban đầu, Tâm rất vui vì cuối cùng cũng được dân làng chú ý.
Tuy nhiên, cuộc sống của ông không hề dễ dàng. Một buổi sáng nọ, khi đang cố gắng cày ruộng, ông nhận ra chiếc đầu nặng nề khiến mình di chuyển chậm chạp, và công việc nhà nông trở nên khó khăn.
Ông thở dài, nói thầm, “Làm sao ta có thể làm việc được với chiếc đầu nặng thế này?”
Ngay cả những công việc đơn giản như cúi người để nhặt rau cũng trở nên khó khăn. Ông luôn bị mất thăng bằng và không thể nào cày xới đất như trước.
Một ngày nọ, khi đang nghỉ ngơi dưới gốc cây, cậu bé tên Minh – người bạn nhỏ luôn đi theo ông từ khi chiếc đầu cà tím xuất hiện – ngồi xuống cạnh ông.
“Bác Tâm, bác có hạnh phúc với chiếc đầu cà tím không?” Minh hỏi với ánh mắt tò mò.
Tâm ngần ngại, nhưng rồi ông đáp, “Ban đầu bác rất vui, vì mọi người quan tâm và coi trọng bác hơn trước. Nhưng giờ đây, bác thấy mình khó mà làm được mọi việc như trước. Có lẽ… đây không phải là điều bác mong muốn.”
Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, “Vậy tại sao bác không nhờ thần đèn thay đổi điều ước?”
“Nhưng thần đèn chỉ cho bác một điều ước duy nhất. Giờ thì đã muộn rồi…” Tâm đáp, giọng trầm buồn.
Từ hôm đó, cuộc sống của Tâm trở nên cô đơn và lạc lõng. Ông không thể làm công việc đồng áng yêu thích, và dần dần mọi người trong làng cũng bắt đầu xa lánh ông vì sợ rằng chiếc đầu cà tím sẽ mang lại điều xui xẻo. Những lời chào hỏi trở nên ít dần, và không ai còn mời ông đến các sự kiện của làng.
Vào một buổi tối, khi mặt trời khuất bóng sau ngọn núi, ông Tâm đứng lặng trước ngôi nhà nhỏ của mình. Trong lòng ông chợt có một cảm giác nhớ nhung về cuộc sống giản dị trước đây. Ông muốn trở lại là chính mình, một nông dân bình thường mà mọi người quý mến.
Bất ngờ, làn khói xanh từ chiếc đèn thần lại xuất hiện trước mặt ông. Thần đèn mỉm cười, ánh mắt đầy hiểu biết.
“Ta đã biết ông muốn gì,” thần đèn nói. “Dù điều ước chỉ có một, nhưng ta sẽ cho ông một cơ hội khác, bởi ta cũng không ngờ chiếc đầu cà tím lại gây ra nhiều phiền phức đến vậy.”
Ông Tâm lặng người, không tin vào tai mình. Ông quỳ xuống trước thần đèn, mắt rưng rưng, nói trong sự biết ơn, “Cảm ơn ngài. Ta chỉ muốn trở lại là chính ta.”
Thần đèn mỉm cười, rồi vẫy tay một lần nữa. Một làn khói bao phủ ông Tâm, và khi nó tan đi, ông thấy mình đã trở lại như trước – một người nông dân với chiếc đầu bình thường.
Sáng hôm sau, ông Tâm quay lại cánh đồng với một niềm vui khôn tả. Dân làng lại đến hỏi thăm ông như người bạn cũ. Minh chạy đến, ôm chầm lấy ông và reo lên, “Bác Tâm! Bác trở lại rồi!”
Ông cười hiền hòa, vỗ vai cậu bé và nói, “Đúng vậy, bác đã trở lại rồi, như một người nông dân đơn giản mà bác luôn trân quý.”
Qua trải nghiệm này, ông Tâm nhận ra rằng sự chú ý và danh tiếng không thể mang lại hạnh phúc thật sự. Được sống như chính mình, làm công việc mình yêu thích và được những người xung quanh tôn trọng là điều quan trọng nhất.
Thần đèn lặng lẽ mỉm cười từ xa, rồi biến mất, để lại một câu nói vang lên trong gió:
“Đôi khi điều người ta ước không phải là điều họ thật sự cần…”