Những Điều Ước Kỳ Quặc Nhất Thần Đèn Từng Nghe - Chương 2
Chương 2: Điều Ước Về Cuộc Sống Không Bao Giờ Ngủ
Sau khi chia tay ông Tâm, thần đèn lại lên đường, lang thang đến những vùng đất mới. Mỗi chủ nhân với những ước vọng khác nhau lại khiến ngài thêm phần ngạc nhiên và thích thú.
Một ngày nọ, thần đèn dừng chân tại một thành phố lớn, nơi con người lúc nào cũng bận rộn, hối hả. Giữa khu phố nhộn nhịp đó, có một thanh niên tên là Phong, người luôn khao khát đạt được thành công. Là một lập trình viên trẻ, Phong luôn làm việc đến khuya và ước mình có thêm thời gian để hoàn thành mọi dự án mà công ty giao phó. Mệt mỏi và thiếu ngủ, cậu ước rằng mình có thể không cần phải chợp mắt mà vẫn có đủ năng lượng.
Buổi tối hôm đó, khi trở về nhà sau một ngày làm việc dài, Phong tình cờ nhặt được chiếc đèn cũ của thần đèn trong một cửa hàng đồ cổ nhỏ. Vừa về đến nhà, tò mò, cậu nhẹ nhàng xoa xoa chiếc đèn và bất ngờ khi làn khói xanh xuất hiện, hiện ra thần đèn cao lớn.
“Chào cậu, chủ nhân mới của ta!” Thần đèn cất giọng trầm ấm.
Phong ngơ ngác nhìn, vẫn chưa thể tin vào mắt mình. “Ô… ông là ai?”
“Ta là thần đèn. Cậu có một điều ước duy nhất – và chỉ cần nói ra, ta sẽ giúp cậu biến nó thành hiện thực.”
Phong đăm chiêu suy nghĩ một lúc, lòng đầy háo hức. “Vậy… tôi muốn có thể không bao giờ cần phải ngủ nữa! Thời gian như vậy sẽ đủ để tôi hoàn thành mọi thứ mà mình muốn.”
Thần đèn cười nhẹ, gật đầu. “Được thôi, điều ước của cậu sẽ thành sự thật. Nhưng hãy nhớ, đôi khi điều cậu mong muốn không phải là điều tốt nhất cho chính mình.”
Phong bỏ qua lời nhắc nhở của thần đèn, và ngay lập tức, cậu cảm thấy mình tràn đầy sức sống. Dù đã làm việc suốt cả ngày, cậu không thấy mệt mỏi chút nào và sẵn sàng cho một đêm dài.
Những ngày đầu tiên, Phong cảm thấy cực kỳ hài lòng với điều ước mới. Cậu làm việc không ngừng, liên tục đắm chìm trong những dòng mã code mà không bao giờ cần phải chợp mắt. Những dự án của cậu tiến triển nhanh chóng, và sếp của cậu thậm chí còn ngạc nhiên vì sự hiệu quả bất ngờ này.
Một buổi sáng nọ, khi đồng nghiệp của Phong, Linh, bước vào văn phòng và nhìn thấy anh vẫn đang làm việc từ đêm qua, cô ngạc nhiên:
“Phong, đêm qua cậu không về sao?”
Phong bật cười, trả lời vui vẻ, “Không sao đâu, mình không cần ngủ nữa mà.”
Linh lo lắng nhìn anh, “Cậu đùa đấy à? Mình thấy cậu trông khác lắm, mắt cậu đỏ ngầu và hơi thở thì… không ổn chút nào đâu.”
Phong cười xòa, nghĩ rằng mình chỉ cần tập trung làm việc và hiệu quả cuối cùng mới là quan trọng.
Thế nhưng, qua vài tuần, những dấu hiệu bất ổn bắt đầu xuất hiện. Dù cơ thể không mệt mỏi, đầu óc của Phong ngày càng trở nên nặng nề. Cậu bắt đầu cảm thấy như mình đang chìm vào một giấc mộng mà không thể nào tỉnh dậy. Những giây phút bình yên hay nghỉ ngơi hoàn toàn biến mất, và từng ngày trôi qua, cậu càng cảm thấy kiệt sức về tinh thần.
Một tối nọ, khi đang làm việc, cậu ngồi thẫn thờ trước màn hình, đôi mắt vô hồn và mờ mịt. Linh bước tới, đặt tay lên vai cậu, giọng lo lắng:
“Phong, cậu sao vậy? Trông cậu như đã không còn là chính mình nữa.”
Phong đáp lại, giọng trầm buồn, “Mình không biết nữa, Linh. Mình nghĩ không ngủ sẽ tốt, sẽ giúp mình hoàn thành mọi thứ, nhưng giờ đây mình cảm thấy trống rỗng vô cùng. Dù mắt mình không nặng nề, nhưng tâm trí cứ mờ mịt như đang trong một giấc mơ dài.”
Linh thở dài, “Có thể nghỉ ngơi đôi chút sẽ giúp cậu tỉnh táo hơn. Con người vốn dĩ cần phải nghỉ ngơi, Phong ạ.”
Phong chỉ gật đầu, nhưng trong lòng biết mình không còn cách nào để ngủ được nữa. Cậu bắt đầu nhớ lại cảm giác khi có một đêm dài yên bình, nhớ cảm giác mơ mộng và cảm giác mới mẻ khi thức dậy vào sáng sớm. Cậu đã đánh đổi tất cả cho thời gian, nhưng giờ lại mất đi điều quý giá nhất mà cậu từng có.
Không chịu nổi sự cô đơn trong tinh thần của mình, một đêm nọ, Phong lại cầm chiếc đèn của thần đèn và khẽ thì thầm: “Thần đèn, thần đèn, ông có thể giúp tôi một lần nữa không?”
Làn khói xanh lại xuất hiện, và thần đèn hiện ra trước mặt Phong, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy hiểu biết.
“Chào cậu, Phong. Cậu đã trải nghiệm điều ước của mình rồi chứ?” Thần đèn hỏi.
Phong gật đầu, cúi đầu và nói trong hối hận, “Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Dù tôi không mệt, nhưng tinh thần tôi như cạn kiệt. Tôi nhớ cảm giác được nghỉ ngơi, được chìm vào giấc ngủ yên bình. Xin ông, cho tôi trở lại như trước đây.”
Thần đèn mỉm cười nhẹ nhàng và giơ tay. “Cậu đã nhận ra bài học của mình rồi. Đôi khi, sự cân bằng và những điều giản dị mới là quan trọng nhất. Ta sẽ đưa cậu trở lại như cũ.”
Trong khoảnh khắc, Phong cảm nhận một cảm giác buồn ngủ len lỏi vào tâm trí. Đôi mắt cậu mờ dần, và lần đầu tiên sau nhiều tuần, Phong được chìm vào một giấc ngủ say, yên bình.
Sáng hôm sau, khi cậu tỉnh dậy, cảm giác tươi mới và sảng khoái trở lại, như thể cả thế giới đang bừng sáng. Phong hiểu rằng có lẽ không phải thời gian là quan trọng nhất, mà chính là sự cân bằng và sự yên bình mà mỗi người đều cần có. Cậu nhìn chiếc đèn thần, nói lời cảm ơn trong lòng và cất nó đi, không bao giờ muốn điều ước bất kỳ một lần nữa.
Linh bước tới, nở một nụ cười khi thấy Phong có vẻ đã khác, tươi tỉnh và vui vẻ hơn.
“Cậu đã ngủ một giấc ngon rồi à, Phong?”
Cậu cười, nhìn Linh và trả lời: “Đúng thế, một giấc ngủ tuyệt vời nhất mà mình từng có.”
Câu chuyện của Phong chính là bài học quý giá về sự cân bằng, nhắc nhở thần đèn rằng mỗi điều ước không chỉ là phép màu, mà còn là những hành trình trải nghiệm quý giá cho mỗi con người.