Những Đôi Giày Ma Thuật - Chương 1
Chương 1: Bước Chân Đầu Tiên
Baden, Đức – 1817
Một buổi sáng mờ sương, trong xưởng làm việc nhỏ của mình, Karl Drais, một kỹ sư và nhà phát minh người Đức, đang chăm chú làm việc bên chiếc bàn gỗ dài. Những mảnh gỗ, bánh xe, và các công cụ bằng kim loại rải rác khắp nơi. Bên cạnh ông là một khung gỗ lớn với hai bánh xe được gắn chặt hai đầu, trông giống như một cỗ xe nhỏ nhưng không có bàn đạp hay dây xích.
Heinrich, một người thợ trẻ tuổi, bước vào xưởng với vẻ mặt tò mò. Anh ta đã theo dõi Karl làm việc suốt nhiều tháng qua nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ý tưởng của ông chủ mình.
“Heinrich, đưa cho tôi cái kìm ở trên kệ đó,” Karl nói mà không ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn tập trung vào việc chỉnh sửa khung xe.
Heinrich nhanh chóng làm theo, đưa cái kìm cho Karl rồi đứng bên cạnh, không kìm được sự tò mò. “Thưa ông Karl, tôi vẫn không hiểu. Chiếc ‘cỗ xe đẩy’ này thực sự sẽ hoạt động như thế nào? Người ta làm sao có thể di chuyển mà không cần đến bàn đạp hay động cơ?”
Karl ngừng tay, ngẩng lên nhìn Heinrich với một nụ cười. “Chính điều đó làm cho phát minh này trở nên đặc biệt. Nó không cần bàn đạp, cũng không cần đến động cơ. Người lái sẽ dùng chân để đẩy đất và tạo đà cho bánh xe quay.”
Heinrich cau mày, tỏ vẻ nghi ngờ. “Nhưng thưa ông, chẳng phải như vậy thì sẽ rất mệt mỏi sao? Tại sao không đơn giản dùng ngựa như thường lệ?”
Karl bật cười, vỗ nhẹ vào vai Heinrich. “Đúng vậy, ban đầu có thể mệt mỏi, nhưng hãy nghĩ đến việc này: một khi người lái đạt đủ tốc độ, họ có thể giữ thăng bằng và tiếp tục trượt dài mà không cần phải đẩy nữa. Giống như khi bạn trượt trên băng vậy. Nó sẽ nhanh hơn và nhẹ nhàng hơn bất cứ thứ gì ta từng có.”
Heinrich nhìn lại chiếc “cỗ xe đẩy” với một cái nhìn mới. “Ông đúng là một thiên tài, ông Karl. Nhưng liệu người ta có chấp nhận ý tưởng này không?”
Karl nhún vai, nhưng ánh mắt ông sáng lên với sự quyết tâm. “Ai mà biết được, Heinrich. Mọi phát minh mới đều bắt đầu từ sự hoài nghi. Nhưng tôi tin rằng điều này sẽ thay đổi cách con người di chuyển. Chúng ta sẽ không còn phụ thuộc hoàn toàn vào ngựa hay các cỗ xe lớn nữa. Đây là bước đầu tiên cho một thứ gì đó lớn lao hơn.”
Heinrich gật đầu, cảm nhận được niềm đam mê từ Karl. “Vậy hôm nay chúng ta sẽ thử nghiệm nó, phải không?”
Karl đứng dậy, cầm lấy chiếc “máy chạy” và kéo nó ra ngoài xưởng. “Đúng vậy, đến lúc thử nghiệm rồi. Hãy xem liệu nó có thể làm được điều mà tôi tin tưởng không.”
Ngoài trời, giữa con đường đất sỏi, Karl đặt chiếc máy chạy xuống và ngồi lên ghế. Heinrich đứng bên cạnh, không rời mắt khỏi từng động tác của ông.
Karl hít một hơi thật sâu, rồi dùng chân đẩy mạnh xuống đất. Ban đầu, chiếc máy chạy di chuyển chậm chạp, bánh xe quay đều đều trên mặt đất sỏi. Nhưng chỉ sau vài lần đẩy, nó bắt đầu tăng tốc. Karl nhấc chân lên khỏi mặt đất và để chiếc máy chạy tự do.
“Nhìn này, Heinrich!” Karl hét lên phấn khích, trong khi chiếc máy chạy lướt đi một cách trơn tru.
Heinrich chạy theo sau, mắt mở to kinh ngạc. “Thật không thể tin được! Nó thực sự hoạt động!”
Karl cười lớn, cảm giác như gió thổi mạnh qua mặt ông. “Đúng thế! Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, Heinrich. Cỗ máy này sẽ thay đổi mọi thứ!”
Chiếc máy chạy tiếp tục lướt đi cho đến khi mất đà và chậm dần lại. Karl dùng chân đẩy thêm một lần nữa, cảm nhận sự phấn khích mỗi khi tăng tốc. Khi ông dừng lại, Heinrich chạy đến với vẻ mặt hớn hở.
“Ông Karl, điều này thật tuyệt vời! Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như thế này.”
Karl bước xuống khỏi chiếc máy chạy, thở hổn hển nhưng khuôn mặt tràn đầy niềm vui. “Tôi biết mà, Heinrich. Đây là tương lai. Và chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.”
Heinrich gật đầu, đôi mắt lấp lánh. “Vậy bước tiếp theo là gì, thưa ông?”
Karl nhìn vào chiếc máy chạy, rồi quay sang Heinrich. “Chúng ta sẽ tiếp tục cải tiến nó. Làm cho nó nhanh hơn, ổn định hơn, và có thể đi xa hơn. Nhưng điều quan trọng nhất là đưa nó ra thế giới. Để mọi người thấy rằng họ không cần phải phụ thuộc vào những con ngựa nữa. Đây là đôi giày ma thuật mà ai cũng có thể sở hữu.”
Cả hai đứng đó, giữa con đường vắng vẻ, với chiếc máy chạy đầu tiên lấp lánh dưới ánh nắng sớm. Karl Drais biết rằng ông đã tạo ra một thứ gì đó đặc biệt, một phát minh có thể thay đổi cách con người di chuyển. Nhưng ông cũng hiểu rằng đây mới chỉ là bước chân đầu tiên trên một hành trình dài đầy thách thức và khám phá.