Những Đôi Giày Ma Thuật - Chương 2
Chương 2: Những Người Tiên Phong
Mannheim, Đức – Vài tháng sau
Chiếc “máy chạy” của Karl Drais đã bắt đầu thu hút sự chú ý tại thị trấn Mannheim, một phần nhờ những buổi thử nghiệm công khai mà ông thực hiện trên các con đường đá cuội. Mỗi lần Karl xuất hiện trên cỗ xe kỳ lạ, người dân địa phương đều dừng lại để quan sát, nửa tò mò, nửa nghi ngại. Dù sao, đây vẫn là một phát minh mới mẻ, xa lạ với cuộc sống hàng ngày của họ.
Johann, một thương gia trẻ tuổi vừa từ nhà thờ trở về, tình cờ nhìn thấy Karl đang chuẩn bị thử nghiệm chiếc máy chạy trên một con đường nhỏ. Tò mò, Johann tiến lại gần hơn.
“Xin chào, ông Drais,” Johann gọi lớn, khiến Karl ngẩng lên từ công việc của mình. “Tôi thấy ông đi cỗ xe này vài lần rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao ông lại bận tâm đến nó. Chẳng phải ngựa nhanh và tiện hơn nhiều sao?”
Karl mỉm cười khi nhận ra Johann. “Ah, Johann! Tôi hiểu suy nghĩ của anh. Đúng, ngựa là một phương tiện tuyệt vời, nhưng chúng cần nhiều thức ăn, chăm sóc, và không phải ai cũng có đủ điều kiện để nuôi ngựa. Còn với chiếc máy chạy này, bất cứ ai cũng có thể sử dụng nó mà không cần lo lắng về những vấn đề đó.”
Johann khoanh tay, nhìn chằm chằm vào chiếc máy chạy. “Nhưng nó có thực sự hữu ích không? Ý tôi là, nếu chỉ dùng chân để đẩy thì không phải rất mất sức sao? Và liệu nó có thể đi nhanh hơn một con ngựa?”
Karl khẽ nhếch mép. “Anh sẽ ngạc nhiên đấy, Johann. Hãy để tôi cho anh thấy.”
Karl ngồi lên máy chạy, bắt đầu đẩy bằng chân. Chỉ sau vài lần đẩy, ông đã đạt đến tốc độ đáng kể. Johann quan sát với đôi mắt mở to, không tin vào những gì mình đang thấy. Karl trượt đi nhẹ nhàng, giữ thăng bằng trên hai bánh xe, lướt qua những viên đá cuội mà không hề chao đảo.
Khi Karl quay lại điểm xuất phát, ông cười với Johann. “Thế nào, Johann? Anh có nghĩ rằng chiếc máy này có thể thay đổi cuộc sống của chúng ta không?”
Johann, vẫn còn bàng hoàng, bước tới gần hơn để xem kỹ hơn chiếc máy. “Tôi không thể tin được, Karl. Nó thực sự hoạt động như ông nói. Nhưng liệu có người nào khác cũng quan tâm đến phát minh này như tôi không?”
Karl gật đầu, ánh mắt sáng lên. “Thực ra, tôi đã nhận được vài lá thư từ các nhà phát minh khác ở châu Âu. Có một người thợ tên là Kirkpatrick Macmillan ở Scotland đã gửi thư cho tôi, nói rằng anh ta đang làm việc trên một chiếc xe với cơ chế bàn đạp. Chúng ta không phải là những người duy nhất thấy tiềm năng của phương tiện này.”
Johann ngạc nhiên. “Một chiếc xe có bàn đạp? Vậy có nghĩa là người lái không cần phải dùng chân để đẩy nữa?”
“Đúng vậy,” Karl nói, “Với cơ chế bàn đạp, chúng ta có thể đi xa hơn, nhanh hơn mà không phải tốn quá nhiều sức lực. Nhưng tôi nghĩ bước đầu tiên là làm cho mọi người chấp nhận ý tưởng rằng chúng ta không cần phụ thuộc vào ngựa nữa.”
Johann nhìn Karl với vẻ khâm phục. “Ông Drais, ông thật sự là một người tiên phong. Tôi nghĩ tôi muốn đầu tư vào phát minh này của ông. Nếu có thể, tôi muốn giúp ông đưa nó ra thị trường. Ai mà biết được, có thể một ngày nào đó, mọi người sẽ đi trên những chiếc ‘máy chạy’ của ông thay vì cưỡi ngựa.”
Karl gật đầu, cảm kích sự ủng hộ của Johann. “Tôi rất hoan nghênh sự hợp tác của anh, Johann. Cùng nhau, chúng ta có thể đưa chiếc máy này đến với nhiều người hơn, và biết đâu, nó sẽ mở ra một kỷ nguyên mới cho giao thông.”
Hai người đàn ông bắt tay nhau, mỗi người mang trong mình một niềm tin rằng họ đang đứng trước ngưỡng cửa của một cuộc cách mạng. Với sự hỗ trợ của Johann, Karl bắt đầu mở rộng việc sản xuất chiếc máy chạy, từng bước xây dựng tương lai cho phương tiện di chuyển mới này.
Thời gian trôi qua, tại một ngôi làng nhỏ ở Scotland
Kirkpatrick Macmillan, một thợ rèn trẻ, đang chăm chú lắp ráp những bộ phận cuối cùng cho chiếc xe đặc biệt của mình. Không giống như phát minh của Karl Drais, chiếc xe của Macmillan có bàn đạp được kết nối với bánh sau qua một hệ thống truyền lực đơn giản.
Khi Macmillan hoàn thành công việc, ông đứng lùi lại để ngắm nhìn thành quả của mình. “Cuối cùng cũng xong,” ông thì thầm, đôi mắt lấp lánh niềm vui. “Chiếc xe này sẽ thay đổi tất cả.”
Nhưng trước khi Macmillan có thể thử nghiệm, cánh cửa xưởng bật mở, Robert, một người bạn thợ rèn khác, bước vào với vẻ mặt hớn hở. “Này, Kirkpatrick, cậu nghe tin gì chưa? Ở Đức có một người cũng đang làm một cỗ xe tương tự như cỗ xe đẩy của cậu!”
Macmillan quay sang Robert, cười khẽ. “Tôi đã nghe nói về Karl Drais. Nhưng cỗ xe của ông ta không có bàn đạp. Chiếc xe này,” ông chỉ vào tác phẩm của mình, “sẽ cho phép người lái đi mà không cần phải dùng chân đẩy. Nó là một bước tiến lớn hơn.”
Robert nhìn chiếc xe với vẻ ngạc nhiên. “Vậy cậu định làm gì tiếp theo?”
Macmillan cầm lấy tay lái, bước lên chiếc xe và nhấn bàn đạp. Chiếc xe bắt đầu di chuyển, chậm chạp nhưng chắc chắn. “Tôi sẽ thử nghiệm nó. Và nếu nó hoạt động như tôi mong đợi, tôi sẽ mang nó đến thị trấn. Đã đến lúc cho mọi người thấy rằng không cần ngựa, cũng không cần dùng chân đẩy. Đây là phương tiện của tương lai.”
Robert gật đầu, không thể giấu nổi sự khâm phục. “Kirkpatrick, cậu thực sự là một thiên tài. Chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi thế giới.”
Với những bước đầu tiên này, Karl Drais và Kirkpatrick Macmillan, mỗi người từ một góc nhỏ của thế giới, đã đặt nền móng cho một cuộc cách mạng trong giao thông. Họ là những người tiên phong, không chỉ thay đổi cách con người di chuyển, mà còn định hình lại cả một thời đại.