Những Đôi Giày Ma Thuật - Chương 5
Chương 4: Phương Tiện Của Tự Do
Coventry, Anh Quốc – 1890
Năm năm sau khi chiếc Rover Safety Bicycle của John Kemp Starley ra đời, xe đạp đã trở nên phổ biến trên khắp nước Anh và các quốc gia khác. Nhưng ảnh hưởng của nó không chỉ dừng lại ở việc thay đổi cách con người di chuyển mà còn tác động sâu sắc đến xã hội, đặc biệt là đối với phụ nữ.
Clara Thompson, một phụ nữ trẻ đầy nghị lực, sống ở Coventry. Cô là một người hâm mộ nhiệt thành của xe đạp và đã dành dụm tiền trong suốt hai năm để mua được một chiếc Rover Safety Bicycle. Với Clara, chiếc xe đạp không chỉ là phương tiện đi lại mà còn là biểu tượng của tự do cá nhân.
Một buổi sáng sớm, Clara chuẩn bị cho chuyến đi dài đầu tiên của mình. Cô mặc một chiếc váy dài được may riêng để dễ dàng đạp xe, buộc tóc gọn gàng dưới chiếc mũ vải mềm.
Emily, bạn thân của Clara, bước vào phòng với vẻ mặt lo lắng. “Clara, cậu thực sự định đi xa thế à? Chuyến đi đến London không hề ngắn, và cậu đi một mình. Mình lo lắm.”
Clara mỉm cười, tay vuốt nhẹ chiếc xe đạp của mình. “Emily, mình hiểu cậu lo lắng, nhưng mình cần phải làm điều này. Chiếc xe đạp này mang lại cho mình sự tự do mà mình chưa bao giờ có. Mình muốn chứng minh rằng phụ nữ cũng có thể tự đi khắp nơi mà không cần phải dựa vào ai cả.”
Emily thở dài, nhưng rồi cũng mỉm cười. “Mình hiểu. Cậu luôn là người mạnh mẽ và quyết tâm nhất mà mình biết. Nhưng hãy hứa với mình rằng cậu sẽ cẩn thận nhé.”
Clara gật đầu, ôm lấy Emily. “Mình hứa mà, Emily. Đừng lo, mình sẽ về nhà an toàn. Và mình tin rằng, nếu mình có thể làm được điều này, sẽ có nhiều phụ nữ khác cũng sẽ dũng cảm hơn.”
Trên con đường đến London
Clara đạp xe trên con đường dài đầy gió, cảm nhận sự tự do lan tỏa trong từng bước đạp. Đường đi có lúc gập ghềnh, có lúc bằng phẳng, nhưng điều đó không làm giảm đi sự hứng khởi của cô. Trên đường, cô gặp nhiều người, từ những người nông dân đi làm đồng đến những người thương gia đang trên đường giao dịch. Mọi người đều nhìn Clara với ánh mắt tò mò và đôi chút ngạc nhiên.
Một người nông dân già, đứng bên vệ đường, gọi lớn khi Clara đi ngang qua. “Này cô gái trẻ! Cô đi đâu mà lại một mình như vậy?”
Clara dừng lại, quay xe lại đối diện với ông ta. “Chào bác! Cháu đang đi đến London.”
Người nông dân nhướng mày, rõ ràng là ngạc nhiên. “Một mình cô đến London trên chiếc xe đạp này sao? Cô không sợ nguy hiểm à?”
Clara cười, đôi mắt sáng lên. “Cháu biết chặng đường này không dễ dàng, nhưng cháu không sợ. Chiếc xe đạp này là bạn đồng hành của cháu. Nó mang lại cho cháu sự tự do mà không gì có thể thay thế được.”
Người nông dân gật đầu, mỉm cười. “Cô gái, cô có tinh thần của một người tiên phong. Chúc cô may mắn trên con đường của mình.”
Clara cám ơn ông và tiếp tục cuộc hành trình. Từng đoạn đường đi qua, cô càng cảm nhận rõ ràng hơn về sức mạnh của chiếc xe đạp. Nó không chỉ giúp cô di chuyển mà còn mang lại cho cô sự tự tin, sự tự do để đi đến bất cứ nơi nào cô muốn, không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì.
Tại London, trong một quán cà phê nhỏ
Clara cuối cùng đã đến London sau một chuyến đi dài và đầy thử thách. Cô ngồi trong một quán cà phê nhỏ, uống một ly trà nóng để thư giãn sau cuộc hành trình. Trong quán, những người khác đang trò chuyện về nhiều chủ đề khác nhau, nhưng một chủ đề đang nổi bật hơn cả: vai trò của phụ nữ trong xã hội.
Margaret, một phụ nữ trung niên với phong cách mạnh mẽ, đang phát biểu với một nhóm nhỏ những người phụ nữ khác. “Chúng ta cần phải đấu tranh cho quyền lợi của mình. Chúng ta không thể tiếp tục sống dưới sự kiểm soát của nam giới mãi được. Chúng ta có quyền được tự do như họ.”
Một phụ nữ trẻ khác xen vào. “Nhưng làm sao chúng ta có thể thay đổi điều đó? Xã hội này đã tồn tại hàng trăm năm rồi. Liệu chúng ta có thể làm được gì?”
Clara, ngồi ở bàn kế bên, không thể không chú ý đến cuộc trò chuyện. Cô đứng dậy và bước tới gần nhóm phụ nữ, cất tiếng. “Xin lỗi, tôi không định nghe lén, nhưng tôi muốn chia sẻ một điều.”
Margaret quay sang Clara với vẻ mặt tò mò. “Cô muốn nói gì sao?”
Clara mỉm cười, nhìn quanh một vòng nhóm phụ nữ. “Tôi vừa thực hiện một chuyến đi từ Coventry đến London bằng xe đạp của mình. Một mình. Chiếc xe đạp này không chỉ là phương tiện đi lại, mà nó còn là biểu tượng của sự tự do. Nếu tôi có thể đi một mình đến đây, thì chúng ta cũng có thể đi xa hơn trong cuộc đấu tranh cho quyền lợi của mình.”
Những người phụ nữ trong nhóm lặng đi, rõ ràng là ấn tượng với câu chuyện của Clara. Margaret gật đầu, ánh mắt thể hiện sự khâm phục. “Cô nói đúng. Chiếc xe đạp không chỉ là công cụ di chuyển, mà còn là biểu tượng cho sự tự do và độc lập của phụ nữ. Cảm ơn cô, Clara. Câu chuyện của cô đã truyền cảm hứng cho chúng tôi.”
Vài tháng sau, tại một buổi biểu diễn xe đạp ở London
Clara và những người phụ nữ khác từ nhóm của Margaret đã tổ chức một buổi biểu diễn xe đạp lớn tại công viên Hyde Park. Hàng trăm phụ nữ đã tham gia, mỗi người đều tự hào đạp xe trên những chiếc Rover Safety Bicycle và các mẫu xe đạp khác. Buổi biểu diễn không chỉ là một sự kiện thể thao mà còn là một cuộc biểu dương sức mạnh của phụ nữ.
Margaret bước tới gần Clara, cả hai người cùng nhìn ngắm quang cảnh đầy màu sắc trước mắt. “Clara, tôi muốn cảm ơn cô vì đã khơi dậy niềm tin trong chúng tôi. Chiếc xe đạp này đã trở thành biểu tượng của sự tự do mà chúng ta đang tìm kiếm.”
Clara cười, cảm nhận niềm vui trong lòng. “Margaret, tôi chỉ làm những gì tôi cảm thấy đúng. Nhưng tôi tin rằng, với sự quyết tâm và đoàn kết, chúng ta có thể thay đổi cách mà xã hội nhìn nhận về vai trò của phụ nữ.”
Margaret gật đầu, nắm lấy tay Clara. “Đúng vậy. Và chiếc xe đạp này sẽ là công cụ giúp chúng ta tiến xa hơn trên con đường đó.”
Tại Coventry, một buổi tối mùa thu
Emily đứng trước cửa nhà, mắt dõi theo con đường. Khi thấy Clara đạp xe trở về sau chuyến đi dài, cô chạy ra ôm chầm lấy bạn mình.
“Clara! Cậu đã trở về an toàn! Mình lo lắm!”
Clara cười, ôm chặt Emily. “Mình đã nói rồi mà, mình sẽ về nhà an toàn. Và mình đã học được nhiều điều trong chuyến đi này.”
Emily nhìn Clara với vẻ khâm phục. “Cậu thực sự là một người dũng cảm, Clara. Và mình tin rằng cậu đã làm được điều gì đó lớn lao cho tất cả chúng ta.”
Clara gật đầu, mắt sáng lên với niềm tin. “Đúng vậy, Emily. Đây chỉ là khởi đầu. Chúng ta, những phụ nữ, sẽ không dừng lại cho đến khi chúng ta có được sự tự do thực sự. Và chiếc xe đạp này, những ‘đôi giày ma thuật’ của chúng ta, sẽ là biểu tượng của sự thay đổi.”
Chiếc xe đạp, từ một phát minh cơ học đơn giản, đã trở thành biểu tượng của sự tự do và độc lập, đặc biệt là đối với phụ nữ. Với Clara và những người phụ nữ tiên phong như cô, chiếc xe đạp không chỉ mở ra những con đường mới mà còn mở ra cả những cơ hội để họ tự khẳng định mình trong một xã hội đang thay đổi.Chương 5: Những Cuộc Đua Và Khám Phá
Paris, Pháp – 1891
Với sự phát triển nhanh chóng của xe đạp trên toàn châu Âu, niềm đam mê với phương tiện này không chỉ dừng lại ở việc di chuyển hàng ngày mà còn mở rộng sang những cuộc thi đấu, những thử thách về tốc độ và sức bền. Một trong những cuộc đua xe đạp đầu tiên thu hút sự chú ý lớn của công chúng là cuộc đua Paris-Brest-Paris, một hành trình dài hơn 1.200 km từ Paris đến thành phố Brest ở phía tây nước Pháp và quay trở lại.
Pierre Garin, một vận động viên xe đạp trẻ đầy nhiệt huyết, đang chuẩn bị cho cuộc đua lớn này. Anh là một trong những tay đua nổi bật của thời kỳ đó, được biết đến với sự kiên trì và tinh thần không chịu khuất phục. Pierre không chỉ tham gia cuộc đua vì giải thưởng mà còn vì lòng đam mê với chiếc xe đạp và niềm khao khát vượt qua giới hạn của bản thân.
Jacques, người bạn thân đồng thời là huấn luyện viên của Pierre, bước vào căn phòng nhỏ nơi Pierre đang kiểm tra chiếc xe đạp của mình. “Pierre, cậu đã sẵn sàng cho cuộc đua chưa? Cậu biết đây sẽ là một thử thách lớn.”
Pierre ngẩng lên, đôi mắt sáng ngời. “Jacques, tôi đã chờ đợi cơ hội này từ lâu. Cuộc đua này không chỉ là về tốc độ, mà còn là về sự bền bỉ và chiến thắng bản thân. Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng và tôi tin rằng mình sẽ làm được.”
Jacques gật đầu, đặt tay lên vai Pierre. “Tôi tin ở cậu. Nhưng đừng quên, cuộc đua này không phải là một cuộc thi ngắn hạn. Để hoàn thành, cậu cần phải kiên nhẫn và giữ vững tinh thần. Đừng để mình bị phân tâm bởi những đối thủ khác.”
Pierre mỉm cười, sự tự tin hiện rõ trên gương mặt. “Tôi hiểu mà, Jacques. Tôi sẽ không chỉ đua với họ, mà còn đua với chính mình.”
Ngày đua, tại Paris
Bầu không khí tại điểm xuất phát ở Paris sôi động hơn bao giờ hết. Hàng trăm tay đua từ khắp nơi trên thế giới đã tập trung tại đây, sẵn sàng cho một trong những cuộc đua khắc nghiệt nhất thời bấy giờ. Đám đông khán giả cổ vũ nhiệt tình, làm tăng thêm nhiệt huyết của các vận động viên.
Pierre đứng giữa đám đông, cảm nhận nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự hưng phấn tràn ngập cơ thể. Đây không chỉ là một cuộc đua, mà còn là một cuộc hành trình để khám phá khả năng thực sự của bản thân.
“Pierre!” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Anh quay lại và nhận ra Henri Desgrange, một nhà báo và người tổ chức cuộc đua. Henri đã theo dõi sự phát triển của xe đạp và niềm đam mê của Pierre suốt nhiều năm qua.
“Henri, thật vui khi thấy ông ở đây!” Pierre chào đón người đàn ông lớn tuổi với một cái bắt tay mạnh mẽ.
Henri cười, đôi mắt ánh lên sự khâm phục. “Pierre, tôi biết cậu đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc đua này. Tôi chỉ muốn nói rằng, bất kể kết quả ra sao, cậu đã làm cho tôi và tất cả những người yêu xe đạp khác tự hào.”
Pierre cảm động, gật đầu. “Cảm ơn ông, Henri. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Henri vỗ nhẹ vào vai Pierre. “Tôi sẽ đợi ở đích đến. Chúc cậu may mắn!”
Cuộc đua bắt đầu
Khi còi báo hiệu vang lên, những tay đua đồng loạt lao về phía trước, bắt đầu cuộc hành trình dài đầy thử thách. Đoàn xe đạp như một dòng chảy không ngừng nghỉ, di chuyển qua những con đường trải dài từ Paris đến Brest. Cuộc đua này không chỉ đòi hỏi tốc độ mà còn cả sự bền bỉ và chiến lược.
Pierre giữ vững tốc độ, không để mình bị cuốn vào cuộc đua quá sớm. Anh nhớ lời khuyên của Jacques: đây là một cuộc thi đường dài, không phải một cuộc đua ngắn. Anh tập trung vào từng vòng quay, cảm nhận sức mạnh truyền từ đôi chân qua bàn đạp xuống bánh xe.
Những con đường trải dài trước mắt, với đủ loại địa hình từ đồng bằng đến đồi núi. Gió thổi mạnh khi Pierre và các tay đua khác vượt qua những con đường ven biển, từng cơn sóng đánh vào bờ biển tạo ra âm thanh ầm ầm, như muốn thử thách lòng kiên trì của họ.
Giữa chặng đường
Sau nhiều giờ đua liên tục, Pierre bắt đầu cảm nhận sự mệt mỏi. Những tay đua khác cũng bắt đầu giảm tốc độ, nhưng Pierre vẫn kiên trì duy trì nhịp đạp đều đặn. Bất ngờ, một cơn đau nhói lên ở bắp chân anh, nhưng Pierre không cho phép mình dừng lại.
“Không, mình không thể bỏ cuộc. Đây là lúc để chứng tỏ bản thân,” Pierre tự nhủ, cố gắng vượt qua cơn đau.
Bên đường, người dân địa phương ra khỏi nhà để cổ vũ những tay đua. Những tiếng hò reo, những cái vẫy tay tiếp thêm sức mạnh cho Pierre và những người khác. Dù mệt mỏi, nhưng niềm đam mê và quyết tâm trong Pierre không hề giảm sút.
Gần đến đích
Sau hơn 90 giờ liên tục đua, Pierre cuối cùng cũng nhìn thấy đích đến ở Paris. Đám đông tụ tập hai bên đường, reo hò cổ vũ những tay đua kiên cường. Trái tim Pierre đập nhanh, cảm giác hưng phấn tràn ngập khi anh biết rằng mình sắp hoàn thành cuộc đua.
Khi Pierre lao về đích, anh nghe thấy tiếng còi vang lên báo hiệu cuộc đua kết thúc. Anh cảm nhận được sự mệt mỏi và đau đớn trong cơ thể, nhưng tất cả đều tan biến trong niềm vui sướng khi vượt qua vạch đích. Pierre đã hoàn thành cuộc đua Paris-Brest-Paris, một trong những thử thách khó khăn nhất trong đời anh.
Henri Desgrange, đứng ở đích đến, tiến lại gần và ôm chầm lấy Pierre. “Cậu đã làm được, Pierre! Cậu đã chứng minh rằng xe đạp không chỉ là một phương tiện di chuyển, mà còn là công cụ để con người vượt qua giới hạn của bản thân.”
Pierre, thở hổn hển nhưng mắt sáng ngời, mỉm cười. “Henri, cuộc đua này đã thay đổi tôi. Nó không chỉ là về chiến thắng mà còn là về khám phá khả năng của chính mình. Tôi hy vọng rằng, với những cuộc đua như thế này, chúng ta sẽ tiếp tục thúc đẩy sự phát triển của xe đạp và niềm đam mê với nó.”
Henri gật đầu, ánh mắt đầy hy vọng. “Đúng vậy, Pierre. Đây mới chỉ là khởi đầu. Tôi tin rằng, với tinh thần như cậu, xe đạp sẽ còn tiếp tục chinh phục những đỉnh cao mới.”
Vài tháng sau, tại London
Clara, người phụ nữ trẻ đã khơi dậy phong trào xe đạp cho phụ nữ, đang theo dõi tin tức về cuộc đua Paris-Brest-Paris qua báo chí. Câu chuyện về Pierre và những tay đua khác đã truyền cảm hứng mạnh mẽ cho cô.
Emily bước vào phòng với nụ cười. “Clara, cậu đọc tin về cuộc đua đó chưa? Thật đáng kinh ngạc, phải không?”
Clara gật đầu, đôi mắt sáng lên. “Đúng vậy, Emily. Cuộc đua đó không chỉ là về tốc độ mà còn là về ý chí và sự kiên trì. Điều đó làm mình nghĩ rằng chúng ta cũng có thể tổ chức những cuộc thi tương tự, nhưng dành riêng cho phụ nữ. Chúng ta sẽ cho thế giới thấy rằng phụ nữ cũng có thể làm được những điều phi thường.”
Emily nhìn Clara với vẻ khâm phục. “Cậu luôn có những ý tưởng lớn, Clara. Mình tin rằng cậu sẽ làm nên điều gì đó tuyệt vời.”
Clara mỉm cười, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ làm được, Emily. Xe đạp đã thay đổi cuộc sống của chúng ta, và giờ là lúc chúng ta dùng nó để thay đổi cả thế giới.”
Với những cuộc đua như Paris-Brest-Paris, xe đạp đã trở thành biểu tượng của sức mạnh, ý chí và khám phá. Từ những tay đua như Pierre Garin, những người đã vượt qua giới hạn của bản thân, đến những người phụ nữ như Clara, chiếc xe đạp đã chứng minh rằng nó không chỉ là phương tiện di chuyển, mà còn là công cụ để con người khám phá và chinh phục những đỉnh cao mới.