Những Giấc Mơ Tiên Tri - Chương 1
Chương 1: Sự Khởi Đầu Kỳ Diệu
Trong một ngôi làng nhỏ nằm giữa cánh đồng xanh mướt, Minh là một chàng trai hiền lành, luôn chăm chỉ giúp đỡ mọi người. Anh có một bí mật mà không ai trong làng biết: từ khi còn nhỏ, Minh thường xuyên có những giấc mơ kỳ lạ, mà sau này anh nhận ra chúng không chỉ đơn thuần là giấc mơ.
Một đêm, khi ánh trăng sáng rực rỡ soi bóng xuống ngôi nhà của mình, Minh lại rơi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, anh thấy cảnh tượng khủng khiếp: nước lũ dâng cao, nhấn chìm cả ngôi làng trong sự hỗn loạn. Tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi, khiến trái tim anh thắt lại. Anh thấy hình ảnh những người hàng xóm, những đứa trẻ, và cả cha mẹ mình đều hoảng loạn trong sự tuyệt vọng.
“Không! Không thể để điều này xảy ra!” Minh thét lên trong giấc mơ, nhưng mọi thứ đều mờ nhạt và không thể cứu vãn. Khi tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, anh cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt phải hành động.
Minh ngồi dậy, thở hổn hển, rồi lập tức chạy ra khỏi nhà. Anh quyết định đến gặp ông trưởng làng, người mà mọi người trong làng rất kính trọng.
“Ông Trưởng! Ông Trưởng!” Minh gõ cửa, tiếng gõ như vang lên trong đêm tĩnh mịch. Một lúc sau, ông Trưởng lò dò mở cửa, khuôn mặt nhăn nhó vì giấc ngủ.
“Có chuyện gì vậy, Minh?” ông hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
“Ông Trưởng! Tôi mơ thấy một trận lũ lớn sắp xảy ra. Chúng ta phải cảnh báo mọi người, chuẩn bị ngay từ bây giờ!” Minh nói, giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Ông Trưởng nhìn Minh, đôi mắt ông sáng lên nhưng cũng đầy nghi ngại. “Minh, đây chỉ là một giấc mơ thôi. Làng chúng ta chưa bao giờ gặp phải lũ lụt.”
“Nhưng tôi cảm thấy điều này rất nghiêm trọng! Nếu không hành động, chúng ta sẽ hối hận!” Minh kiên quyết.
Sau một hồi suy nghĩ, ông Trưởng gật đầu. “Được rồi, Minh. Nếu con tin tưởng điều này, chúng ta sẽ thông báo cho mọi người. Nhưng con phải chứng minh rằng giấc mơ của con không phải là một ảo tưởng.”
Minh đi theo ông Trưởng đến trung tâm làng, nơi mọi người đang tụ tập. Khi ông Trưởng đứng trên bục, ông thông báo: “Mọi người! Minh có một giấc mơ kỳ lạ. Cậu ấy tin rằng chúng ta có thể gặp lũ lụt. Tôi khuyên mọi người nên chuẩn bị.”
Một làn sóng xì xào xuất hiện trong đám đông. Nhiều người vẫn tỏ ra hoài nghi. “Lũ lụt ư? Đó chỉ là giấc mơ thôi!” một người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng.
“Chúng ta không nên hoảng loạn!” một người đàn ông khác cũng đồng tình.
Nhưng Minh không thể ngồi im, anh quyết định lên tiếng: “Tôi biết nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi đã thấy rõ ràng. Nếu chúng ta không chuẩn bị, có thể sẽ không còn kịp nữa!”
Ông Trưởng nhìn vào mắt mọi người, rồi quay sang Minh: “Con hãy nói rõ ràng cho mọi người biết điều con thấy.”
Minh lấy một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đám đông: “Tôi thấy nước lũ dâng cao, cuốn trôi tất cả. Chúng ta có thể mất nhà cửa, và thậm chí cả mạng sống. Hãy chuẩn bị, hãy giúp đỡ nhau! Chúng ta cần dựng lại hàng rào và di dời những đồ đạc quý giá lên cao hơn!”
Dù còn nhiều nghi ngờ, nhưng dần dần mọi người bắt đầu đồng ý. Một số người bắt đầu chạy về nhà để thu dọn đồ đạc, trong khi những người khác đi đến khu vực gần sông để kiểm tra tình hình. Minh thấy mừng khi có nhiều người đã quyết định hành động.
“Minh, mày có chắc là giấc mơ của mày không chỉ là ảo tưởng không?” một người bạn của Minh, tên là Huy, hỏi.
“Tôi không biết! Nhưng tôi cảm nhận được sự nguy hiểm. Nếu lũ đến, chúng ta sẽ không có thời gian để chuẩn bị,” Minh đáp, lòng tràn đầy lo lắng.
Thời gian trôi qua, trời bắt đầu âm u và gió thổi mạnh. Minh đứng bên bờ sông, nhìn dòng nước chảy xiết. Anh cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. “Tôi phải làm gì đó,” anh nghĩ.
Bất ngờ, một tiếng thét vang lên. “Lũ đến! Lũ đến!” mọi người chạy về phía Minh, vẻ mặt hoảng loạn. Minh quay đầu lại và thấy nước lũ đang tràn vào bờ, dâng cao một cách đáng sợ.
“Chạy! Chạy lên cao!” Minh hét lên, dẫn đầu đoàn người chạy về phía ngọn đồi gần đó. Những người khác theo chân, trong khi tiếng nước cuốn ầm ầm như sấm rền vang bên tai. Trong lòng Minh tràn ngập sự lo lắng, nhưng anh cũng cảm thấy tự hào vì đã cảnh báo mọi người kịp thời.
Khi họ đến được nơi cao, Minh nhìn lại. Dòng nước đã nhấn chìm ngôi làng, nhưng nhờ có sự chuẩn bị của mọi người, không ai bị thương. Họ cùng nhau ngồi lại, hồi hộp chờ đợi cơn bão qua đi.
“Mày đã cứu cả làng, Minh,” Huy nói, vỗ vai anh. “Tao không tin vào giấc mơ, nhưng giờ tao sẽ tin.”
Minh mỉm cười nhẹ nhõm, cảm thấy trái tim mình dịu lại. Dù giấc mơ có thể đến từ những điều kỳ lạ, nhưng nó đã mang đến sự thật và hy vọng cho mọi người.
Trong khoảnh khắc ấy, Minh nhận ra rằng giấc mơ không chỉ là giấc mơ. Đó là sứ mệnh của anh, và anh đã bắt đầu một hành trình mới.
Hy vọng bạn thích câu chuyện này! Nếu cần điều chỉnh hay thêm bớt, cứ cho tôi biết nhé.