Những Giấc Mơ Tiên Tri - Chương 2
Chương 2: Khám Phá Khả Năng
Sau trận lũ lụt kinh hoàng, làng quê dần dần trở lại với nhịp sống bình thường. Mọi người trong làng đều cảm ơn Minh vì đã cảnh báo kịp thời. Tuy nhiên, trong lòng anh, niềm vui lẫn lộn với nỗi lo sợ. Minh nhận ra rằng khả năng của mình không chỉ đơn thuần là một món quà, mà còn là một trách nhiệm lớn lao.
Một buổi chiều, khi trời bắt đầu ngả màu vàng rực rỡ, Minh ngồi bên bờ sông, nơi từng bị nước lũ cuốn trôi. Những suy nghĩ của anh đua nhau chảy như dòng nước trước mặt. “Tại sao tôi lại có những giấc mơ như vậy? Làm thế nào tôi có thể kiểm soát chúng?” anh tự hỏi.
Huy, người bạn thân thiết của Minh, đến ngồi cạnh. “Mày đang suy nghĩ gì thế?” Huy hỏi, vẻ mặt quan tâm.
“Tao đang nghĩ về những giấc mơ của tao. Chúng không chỉ là giấc mơ bình thường. Tao cảm nhận được điều gì đó rất thật trong đó,” Minh đáp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn dòng sông.
“Có thể chúng chỉ là sự trùng hợp thôi. Nhưng nếu mày cảm thấy chúng có ý nghĩa, thì hãy theo đuổi nó,” Huy khuyên, vỗ vai Minh an ủi.
“Tao không chắc,” Minh thở dài. “Tao cần phải tìm hiểu thêm. Có thể tao sẽ tìm được câu trả lời.”
Những ngày sau đó, Minh dành nhiều thời gian nghiên cứu về các giấc mơ. Anh tìm đọc sách về tâm lý học, tìm hiểu về những giấc mơ tiên tri. Anh nhận ra rằng không chỉ riêng mình mà còn nhiều người khác cũng đã từng trải qua những trải nghiệm tương tự.
Một buổi tối, trong khi lật giở những trang sách cũ kỹ, Minh tình cờ tìm thấy một cuốn sách nói về “Khả năng tiên tri qua giấc mơ”. Trong cuốn sách, tác giả viết rằng những người có khả năng đặc biệt này thường cảm nhận được năng lượng của sự kiện sắp xảy ra.
“Có lẽ đây chính là điều tao cần,” Minh nghĩ, quyết định sẽ ghi lại tất cả những giấc mơ của mình từ nay trở đi.
Ngày hôm sau, Minh bắt đầu viết nhật ký giấc mơ. Mỗi khi có một giấc mơ, anh đều ghi lại chi tiết, từ màu sắc, âm thanh đến cảm xúc mà anh trải qua. Anh phát hiện ra rằng khi viết ra, những hình ảnh trong giấc mơ trở nên rõ ràng hơn.
Một buổi tối, khi trời đã tối hẳn, Minh mơ thấy một cơn bão sắp đến. Những cơn gió lạnh thổi mạnh và bầu trời tối sầm lại. Anh thấy những người trong làng, ai cũng hoảng loạn và tìm nơi ẩn náu.
“Tôi phải làm gì đó!” Minh hét lên trong giấc mơ, nhưng lại không thể di chuyển. Thế rồi, ánh sáng rực rỡ xuất hiện, giúp anh thoát khỏi sự hoảng loạn.
Khi tỉnh dậy, Minh ghi lại giấc mơ này một cách chi tiết. “Có lẽ điều này sẽ xảy ra sắp tới,” anh nghĩ, lòng đầy lo lắng.
Hôm sau, Minh quyết định đến gặp ông trưởng làng một lần nữa. “Ông Trưởng, tôi lại có một giấc mơ. Lần này là về một cơn bão. Chúng ta cần phải chuẩn bị!” Minh nói, giọng anh đầy quyết tâm.
Ông trưởng làng đang làm việc trong văn phòng, ông dừng lại và nhìn Minh. “Minh, con phải chứng minh rằng giấc mơ của con không chỉ là ảo tưởng. Cơn bão không thể đến mà không có dấu hiệu nào. Con có thông tin gì không?”
“Tôi không biết, nhưng tôi cảm nhận được điều này. Chúng ta phải cảnh giác!” Minh kêu lên.
Ông trưởng nhíu mày, rõ ràng ông đang cân nhắc. “Được rồi, hãy thông báo cho mọi người. Nhưng nếu không có gì xảy ra, họ sẽ không còn tin tưởng vào con nữa.”
Minh gật đầu, lòng đầy quyết tâm. Anh chạy về làng, nơi mọi người đang tụ tập để nghe tin tức. Khi đứng trước đám đông, anh cảm thấy hồi hộp nhưng cũng đầy quyết tâm.
“Mọi người! Tôi lại có một giấc mơ, và tôi tin rằng một cơn bão sắp đến. Hãy chuẩn bị cho mọi tình huống!” Minh nói lớn, giọng chắc chắn.
Mọi người nhìn nhau, trong khi một số bắt đầu xì xào. “Lại là giấc mơ nữa sao?” một người phụ nữ nói.
“Tôi biết nghe có vẻ lạ, nhưng chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ điều gì. Nếu tôi sai, tôi sẽ nhận trách nhiệm. Nhưng nếu tôi đúng, chúng ta sẽ cứu sống nhau,” Minh tiếp tục, giọng điệu mạnh mẽ hơn.
Một người đàn ông đứng lên, nói: “Nếu điều này là thật, chúng ta cần phải làm gì đó. Tôi sẽ giúp dựng lại các hàng rào và di dời đồ đạc lên cao.”
“Đúng vậy!” một người khác hô lên. “Chúng ta nên chuẩn bị ngay bây giờ.”
Sự ủng hộ từ mọi người khiến Minh cảm thấy nhẹ nhõm. Anh biết rằng những giấc mơ của mình không chỉ đơn giản là những ảo ảnh, mà là một lời cảnh báo cho mọi người.
Khi trời dần tối, những cơn gió mạnh bắt đầu thổi, và bầu trời trở nên u ám. Minh đứng giữa đám đông, cảm thấy hồi hộp nhưng cũng tự hào vì đã dũng cảm theo đuổi khả năng của mình. Anh hiểu rằng đây mới chỉ là bắt đầu cho hành trình khám phá khả năng đặc biệt mà anh đã được ban cho.
“Mình sẽ không bao giờ từ bỏ,” Minh tự nhủ, lòng đầy quyết tâm. “Tôi sẽ tìm ra cách giúp đỡ mọi người.”
Hy vọng bạn thích chương 2 này! Nếu cần điều chỉnh hay bổ sung, cứ cho tôi biết nhé.