Những Giấc Mơ Tiên Tri - Chương 3
Chương 3: Cuộc Chiến Nội Tâm
Khi cơn bão ập đến, làng quê chìm trong những cơn gió mạnh và mưa rơi như trút nước. Mọi người đã chuẩn bị từ sớm, nhưng sự lo lắng vẫn hiện hữu trên từng gương mặt. Minh đứng giữa đám đông, lòng đầy hồi hộp. Anh biết rằng đây chính là thời điểm để kiểm tra khả năng của mình.
“Minh! Chúng ta cần đưa những người lớn tuổi vào nơi an toàn!” Huy kêu lên giữa tiếng gió gào thét. Minh gật đầu, cùng Huy và một số thanh niên khác nhanh chóng đưa ông bà và trẻ nhỏ vào một ngôi nhà kiên cố hơn.
“Ông ơi, hãy cố gắng giữ bình tĩnh. Chúng ta sẽ qua khỏi!” Minh động viên một ông lão đang run rẩy.
“Cảm ơn cháu, Minh. Ông tin cháu sẽ bảo vệ được chúng ta,” ông lão mỉm cười, dù vẻ mặt vẫn chưa nguôi nỗi lo âu.
Khi mọi người đã được đưa vào nơi an toàn, Minh đứng bên ngoài, nhìn về phía bầu trời tối sầm. Anh cảm nhận được một cơn gió lạnh thấu xương lùa qua người, khiến anh không khỏi rùng mình. “Tại sao tôi lại có những giấc mơ này? Tại sao tôi lại cảm thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ mọi người?” Minh thầm hỏi bản thân.
Giữa lúc đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh: “Phải chăng tôi đang mang một gánh nặng quá lớn?” Minh lắc đầu, xua đi những suy nghĩ tiêu cực. “Không! Nếu tôi không hành động, tôi sẽ không thể tha thứ cho chính mình.”
Giữa cơn bão, Minh bắt đầu cảm nhận sự hoang mang trong lòng. Dù anh đã cảnh báo mọi người, nhưng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Một cơn sóng mạnh kéo đến, khiến nước dâng cao, gần như sắp tràn vào ngôi nhà mà họ đang trú ngụ. Minh nhìn thấy sự sợ hãi hiện rõ trên từng khuôn mặt. Anh cảm thấy áp lực tăng lên từng phút.
“Minh! Chúng ta cần phải làm gì đó để tăng cường hàng rào!” Huy hối hả, mắt hướng ra bên ngoài.
“Đúng vậy! Nếu không, tất cả sẽ không an toàn!” một người phụ nữ lên tiếng.
“Được rồi! Chúng ta hãy đi kiểm tra xem hàng rào có vững chắc không!” Minh quyết định, dù lòng anh vẫn còn hoang mang.
Khi cùng Huy và những người khác ra ngoài, Minh cảm nhận từng cơn gió lạnh buốt lùa qua, như thể muốn nhấn chìm họ. Nhưng anh cũng nhận ra rằng chính anh phải là người dẫn dắt mọi người. Anh không thể để sự sợ hãi chiếm lĩnh tâm trí.
“Tôi cần mọi người cùng nhau làm việc! Hãy chắc chắn rằng hàng rào không bị đổ!” Minh hô to. “Chúng ta sẽ chiến đấu với cơn bão này!”
Mọi người bắt đầu làm việc, cùng nhau cố gắng tăng cường hàng rào, và cố gắng ổn định mọi thứ. Minh nhìn xung quanh, thấy mọi người đều nỗ lực, và trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được sức mạnh từ sự đoàn kết. Nhưng đằng sau ánh sáng đó, lòng anh vẫn tràn ngập lo âu.
Một lúc sau, Minh quay về bên cạnh Huy, người bạn thân thiết nhất của mình. “Huy, tao sợ. Nếu điều tồi tệ xảy ra, tao không biết phải làm sao!” Minh thổ lộ, giọng nói run rẩy.
“Minh, mày đã làm rất tốt! Mày đã cảnh báo mọi người, và bây giờ họ đang làm việc cùng nhau. Đừng tự trách mình. Đây không phải là lỗi của mày!” Huy trấn an.
“Nhưng tao cảm thấy có trách nhiệm. Nếu mày là người thấy giấc mơ, mày cũng sẽ cảm thấy như vậy. Tao không thể chịu đựng nếu mọi người gặp nguy hiểm vì tao không làm đủ,” Minh đáp.
“Đừng nghĩ vậy! Mày không thể kiểm soát mọi thứ. Đôi khi, chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình,” Huy nói, vỗ vai Minh. “Hãy tin tưởng vào khả năng của mình, như mọi người đã tin vào mày.”
Minh hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Anh quay trở lại với công việc, nhưng nỗi lo lắng vẫn âm thầm rình rập trong lòng. Anh tự hỏi, nếu như giấc mơ của mình chỉ là một ác mộng, liệu có thể xảy ra điều gì tồi tệ hơn nữa không?
Khi cơn bão đang ở đỉnh điểm, tiếng gió gào thét như những tiếng kêu cứu. Minh và những người khác đã mệt lả nhưng không thể dừng lại. Một giây phút, anh nhìn về phía bầu trời, thấy một tia chớp sáng lòa, và chợt nhận ra một điều: dù có điều gì xảy ra, họ sẽ cùng nhau đối mặt.
“Chúng ta sẽ không bỏ cuộc!” Minh hét lên, cố gắng truyền tải tinh thần quyết tâm cho mọi người.
Mọi người lại nhìn anh, những ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Đúng vậy! Chúng ta sẽ không từ bỏ!” họ đồng thanh hô lên.
Giữa cơn bão, khi mọi thứ dường như hỗn loạn, Minh cảm thấy có một sức mạnh mới đang trỗi dậy trong anh. Những giấc mơ của anh không chỉ là những cảnh tượng đáng sợ, mà còn là một phần của cuộc sống mà anh cần chấp nhận. Anh biết rằng mình không thể tự mình gánh vác mọi thứ, nhưng cùng nhau, họ có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào.
Và trong khoảnh khắc đó, Minh quyết định: anh sẽ không chỉ là người nhìn thấy tương lai, mà sẽ trở thành một phần của hiện tại, một người dẫn dắt, một người bảo vệ cho mọi người trong ngôi làng này.
Hy vọng bạn thích chương 3 này! Nếu cần điều chỉnh hay bổ sung, cứ cho tôi biết nhé.