Những Mảnh Ghép Thời Chiến - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu
Mặt trời bắt đầu lặn, chiếu những tia sáng vàng rực rỡ qua cửa sổ của phòng khám nhỏ ở một thị trấn yên bình của Mỹ. Bác sĩ Alexei Markov, một người đàn ông trung niên với mái tóc đã bạc trắng và đôi mắt sâu thẳm, đứng trước gương, ngắm nhìn gương mặt phản chiếu của mình. Những ký ức đau thương từ Thế chiến II lại ùa về, khiến anh cảm thấy nặng nề trong lòng.
“Bác sĩ Markov!” tiếng gọi của một y tá cắt ngang dòng suy tư của anh. “Có một bệnh nhân đang chờ ngoài kia.”
Alexei quay lại, cố gắng lấy lại tinh thần. “Cảm ơn, Susan. Tôi sẽ ra ngay.” Khi anh bước ra ngoài, không khí trong lành và yên bình khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo lắng vẫn hiện hữu.
Tối hôm đó, khi đang ngồi ở bàn ăn, Alexei nhận được một cuộc gọi từ một người bạn cũ, Ivan, một cựu đặc vụ của KGB. Giọng Ivan nghe có vẻ gấp gáp: “Alexei, tôi cần nói chuyện với anh. Có điều nghiêm trọng đang xảy ra ở châu Âu.”
“Có chuyện gì vậy, Ivan?” Alexei hỏi, lòng anh dâng lên sự hồi hộp.
“Có một cuộc xung đột bí mật giữa các đặc vụ của Mỹ và Liên Xô. Họ đang sử dụng vũ khí sinh học để thử nghiệm… và những người vô tội đang bị ảnh hưởng. Tôi biết anh từng là bác sĩ quân y, và tôi nghĩ anh có thể giúp đỡ,” Ivan nói.
Alexei im lặng, suy nghĩ về lời mời gọi này. Anh cảm thấy nỗi đau của những ký ức đã qua, nhưng cũng nhận thức được rằng nếu không hành động, sẽ có nhiều mạng sống bị đe dọa. “Tôi sẽ trở về,” anh quyết định.
Sáng hôm sau, Alexei thu dọn hành lý và lên đường. Sau nhiều giờ bay, cuối cùng anh đến một thị trấn nhỏ ở châu Âu, nơi có các hoạt động bí mật đang diễn ra. Anh cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, như một cơn bão đang âm thầm hình thành.
Khi anh bước vào một quán cà phê nhỏ, Ivan đã chờ sẵn. “Rất tốt khi thấy anh, Alexei,” Ivan nói, bắt tay anh. “Chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Còn ai nữa không?” Alexei hỏi.
“Còn một người, Elena, một nhà báo. Cô ấy đang điều tra về các vụ việc này. Chúng ta cần gặp cô ấy để có thông tin chi tiết.”
Elena là một người phụ nữ trẻ trung, quyết đoán với đôi mắt sáng và mái tóc dài. Cô ngồi ở một góc quán cà phê, bàn tay đang lật giở những tài liệu. “Alexei, Ivan,” cô nói, nhìn lên với sự nghiêm túc. “Tình hình đang trở nên tồi tệ. Có hàng chục người đã bị thương do những thử nghiệm bí mật này.”
“Cô có thông tin cụ thể nào không?” Alexei hỏi, cảm thấy một cơn rùng mình dâng lên.
“Đúng vậy,” Elena đáp, giọng nói chầm chậm. “Tôi đã theo dõi một nhóm đặc vụ Mỹ. Họ đang phát triển một loại vũ khí sinh học và thử nghiệm trên những người dân vô tội. Tôi cần bằng chứng để công khai.”
“Tôi có thể giúp đỡ,” Alexei nói quyết đoán. “Tôi sẽ đến nơi xảy ra các vụ việc. Tôi có thể chăm sóc cho những người bị thương.”
“Điều đó rất nguy hiểm,” Ivan cảnh báo. “Nếu bị phát hiện…”
“Tôi không thể đứng nhìn,” Alexei cắt ngang. “Tôi đã thấy quá nhiều đau thương rồi.”
Cả ba người quyết định di chuyển vào ban đêm để tránh sự chú ý. Khi họ đến khu vực chiến sự, Alexei cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Những tiếng súng nổ xa xa và ánh sáng chớp lửa từ các cuộc giao tranh khiến anh cảm thấy bất an.
“Đây là nơi họ đã thử nghiệm,” Elena chỉ tay về phía một tòa nhà bỏ hoang. “Chúng ta phải vào đó.”
Họ tiếp cận tòa nhà trong im lặng, Alexei giữ chặt bộ dụng cụ y tế bên mình. Cửa mở ra với một tiếng kêu kẽo kẹt, và bên trong là những cảnh tượng hãi hùng: các nạn nhân nằm la liệt, bị thương nặng, trong khi các đặc vụ đang tiến hành thí nghiệm.
“Chúng ta cần phải giúp họ,” Alexei thì thầm. “Tôi có thể chăm sóc cho những người này.”
“Nhưng nếu bị phát hiện…” Ivan lo lắng.
“Tôi sẽ không để họ chết,” Alexei kiên quyết.
Alexei bắt đầu làm việc, nhanh chóng sơ cứu cho những người bị thương. Trong lúc đó, Elena và Ivan lén lút chụp ảnh và thu thập bằng chứng. Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, và ánh sáng rực rỡ làm họ phải nhắm mắt.
“Mau! Chúng ta phải đi!” Ivan hét lên, kéo Elena theo. Alexei chưa kịp hoàn thành công việc thì đã bị bao vây bởi các đặc vụ.
“Dừng lại! Các người không được đi!” một giọng nói vang lên từ phía sau. Alexei quay lại, sợ hãi nhưng vẫn quyết tâm.
“Chúng tôi không muốn gây rối,” Alexei nói, “chỉ muốn cứu những người vô tội.”
“Đủ rồi!” một đặc vụ bước tới, rút súng ra. “Bắt lấy họ!”
Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Alexei và Elena chạy về phía cửa ra, nhưng Ivan bị chặn lại. “Chạy đi! Tôi sẽ cầm chân họ!” Ivan hét lên, hy sinh bản thân để cứu hai người còn lại.
“Không!” Alexei kêu lên, nhưng Elena kéo anh đi. “Chúng ta không thể làm gì nữa. Phải rời khỏi đây!”
Họ chạy vào màn đêm, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Mặc dù đã mất đi một người bạn, nhưng Alexei biết rằng họ cần phải tiếp tục cuộc chiến này.
“Chúng ta sẽ ngăn chặn âm mưu này,” Alexei thề, nắm chặt bàn tay. “Cho những người đã hy sinh.”
Elena gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau.”
Bầu trời sao lấp lánh trên đầu họ, như một lời hứa cho những ngày tươi sáng phía trước.