Những Mảnh Ghép Thời Chiến - Chương 2
Chương 2: Quá Khứ Quay Về
Màn đêm đã buông xuống, nhưng Alexei vẫn không thể chợp mắt. Anh ngồi trên một chiếc ghế cũ ở một căn phòng nhỏ trong một khách sạn tồi tàn, nơi mà Elena đã thuê để tránh sự chú ý. Ánh đèn mờ ảo từ bóng đèn trên trần làm nổi bật những nếp nhăn trên khuôn mặt anh, những dấu hiệu của nỗi đau và ký ức.
Elena ngồi đối diện, ghi chép lại những thông tin mà họ đã thu thập được. “Chúng ta cần lập kế hoạch cho những bước tiếp theo,” cô nói, ánh mắt sáng lên đầy quyết tâm. “Nếu chúng ta có thể tìm ra được nơi các thử nghiệm đang diễn ra, chúng ta sẽ có bằng chứng.”
“Cô nghĩ rằng chúng ta có thể tin tưởng Ivan không?” Alexei hỏi, lồng ngực anh nặng trĩu. Hình ảnh Ivan bị bắt vẫn ám ảnh anh, như một nỗi đau không thể xóa nhòa.
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Ivan biết nhiều thứ, và nếu không có anh ấy, chúng ta sẽ không bao giờ biết được quy mô của âm mưu này,” Elena đáp, lật trang giấy trong cuốn sổ tay.
Alexei gật đầu, nhưng tâm trí anh vẫn lo lắng. Ký ức về những ngày chiến tranh trong quân ngũ lại ùa về, khi anh từng phải chứng kiến những người bạn thân nhất của mình hy sinh trong trận chiến. Cảm giác bất lực đó đang trở lại, như một cơn ác mộng không hồi kết.
“Alexei?” Elena gọi, làm anh tỉnh lại khỏi dòng suy tư. “Có chuyện gì vậy?”
“Cô có nhớ thời kỳ chiến tranh không?” anh hỏi, ánh mắt xa xăm. “Tôi đã thấy quá nhiều cái chết. Mỗi lần tôi cứu một người, lại có một người khác chết đi. Đó là lý do tôi quyết định rời bỏ công việc quân y.”
“Nhưng đây là một cuộc chiến khác,” Elena nói, dịu dàng. “Chúng ta đang chiến đấu vì những người không thể tự bảo vệ mình.”
“Vâng, tôi hiểu,” Alexei thở dài, “nhưng những kỷ niệm đó vẫn không thể nào quên. Đó là lý do tôi phải làm điều này.”
Ngày hôm sau, họ quyết định đến khu vực mà Ivan đã chỉ dẫn. Alexei và Elena lái xe qua những con phố nhỏ, khung cảnh xung quanh dần trở nên u ám hơn khi họ tiếp cận một tòa nhà cũ, nơi có nhiều dấu hiệu cho thấy có hoạt động bất thường.
“Đây là nơi họ đã thử nghiệm,” Elena nói, chỉ tay về phía tòa nhà. “Theo thông tin tôi có được, có một đường hầm bí mật bên dưới.”
“Chúng ta cần phải vào trong và tìm hiểu,” Alexei khẳng định. “Nhưng phải hết sức cẩn thận.”
Họ đỗ xe ở một khoảng cách an toàn và tiếp cận tòa nhà. Alexei kiểm tra bộ dụng cụ y tế của mình, trong khi Elena chuẩn bị máy ảnh để ghi lại mọi thứ. Họ nhìn quanh để chắc chắn không có ai theo dõi, rồi tiến vào trong.
Bên trong tòa nhà tối tăm, không khí ẩm mốc khiến họ cảm thấy lạnh lẽo. Ánh sáng mờ ảo từ những bóng đèn nhấp nháy tạo ra những hình ảnh ma quái trên tường. Alexei dẫn đường, cảm giác hồi hộp và căng thẳng tăng lên trong từng bước chân.
“Cẩn thận!” Elena thì thầm, khi họ nghe thấy tiếng động lạ từ phía cuối hành lang.
“Có lẽ là các đặc vụ,” Alexei đáp, nắm chặt bộ dụng cụ y tế, sẵn sàng cho mọi tình huống.
Họ di chuyển từng bước nhẹ nhàng, cố gắng giữ im lặng. Khi đến gần cuối hành lang, họ nhìn thấy một cánh cửa khép hờ, từ trong vọng ra tiếng nói chuyện. “Chúng ta cần tiếp tục thí nghiệm,” một giọng nam vang lên. “Nếu không, dự án này sẽ thất bại.”
“Nhưng chúng ta đã mất nhiều người rồi!” một giọng khác đáp lại, nghe có vẻ hoảng sợ.
Elena nhanh chóng rút máy ảnh ra và chụp một bức ảnh qua khe hở của cánh cửa. “Chúng ta cần phải vào trong,” cô thì thầm.
“Chúng ta sẽ phải liều lĩnh,” Alexei nói, lòng dũng cảm dâng trào. “Nếu họ thấy chúng ta, chúng ta sẽ không có cơ hội nào.”
Họ quyết định mở cửa và bước vào. Khi cánh cửa bật mở, cả hai thấy mình đang ở trong một phòng thí nghiệm tối tăm với nhiều thiết bị lạ mắt và các mẫu vật được bảo quản trong các ống nghiệm.
“Đây là nơi họ đang làm thí nghiệm,” Elena lẩm bẩm, mắt sáng lên khi nhìn thấy một bảng thông tin. “Chúng ta cần ghi lại tất cả thông tin này.”
Đúng lúc đó, một đặc vụ đột ngột xuất hiện từ phía sau, khiến họ hoảng hốt. “Ai đó?” anh ta gào lên.
“Chạy!” Alexei hét lên, và họ lập tức lao ra khỏi phòng.
Hai người chạy thục mạng qua hành lang, tiếng bước chân rầm rập theo sau. Alexei cảm thấy tim mình đập thình thịch, adrenaline dâng cao. “Phải tìm cách ra khỏi đây!” anh thốt lên.
“Qua cửa sau!” Elena chỉ về phía một cánh cửa khác. Họ lao tới, nhưng đúng lúc đó, một nhóm đặc vụ chặn lại, súng trong tay.
“Dừng lại!” một người hét lên.
Alexei không nghĩ ngợi, anh nhanh chóng kéo Elena về phía bên trái và né tránh viên đạn đầu tiên, “Đi nào!” anh kêu lớn.
Cả hai lao vào một hành lang hẹp, và Alexei quyết định phải tìm một chỗ ẩn nấp. Họ nấp vào một góc tối, thở hổn hển.
“Họ sẽ không tìm thấy chúng ta đâu,” Elena thì thầm, cố gắng bình tĩnh lại.
Alexei lắng nghe, cảm giác hồi hộp vẫn còn đeo bám. “Chúng ta phải tìm cách thoát ra trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”
“Còn Ivan?” Elena hỏi, ánh mắt cô đầy lo lắng.
“Chúng ta sẽ quay lại để tìm anh ấy,” Alexei hứa. “Nhưng trước hết, chúng ta cần bảo vệ chính mình.”
Khi các đặc vụ đi ngang qua, Alexei nắm chặt tay Elena, cảm nhận được sự căng thẳng và quyết tâm trong lòng cả hai. Họ biết rằng cuộc chiến này không chỉ vì bản thân mà còn vì tất cả những người vô tội, những người đang phải chịu đựng sự tàn bạo của cuộc xung đột này.
“Chúng ta sẽ làm điều này,” Alexei nói với Elena, và cô gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm.
Họ đứng lên, chuẩn bị cho một cuộc rượt đuổi mới, với hy vọng tìm ra ánh sáng trong bóng tối tăm của cuộc chiến.