Những Người Bảo Vệ - Chương 1
Chương 1: Cuộc hành trình không ngờ
Bầu trời đen kịt, những tia sét rạch ngang không trung như những con rắn bạc uốn lượn. Cơn bão mạnh mẽ đẩy mọi thứ vào hỗn loạn, và trong trung tâm của sự hỗn loạn đó là nhóm cảnh sát đặc nhiệm.
“Đội trưởng Trần! Bão lớn quá, chúng ta phải rút lui ngay!” Chiến sĩ Lan hét lên trong tiếng gió gào thét, mắt cô ánh lên vẻ lo lắng.
Đội trưởng Trần, một người đàn ông trung niên với gương mặt kiên nghị và đôi mắt sắc lạnh, quay sang nhìn Lan. Ông vẫn giữ được sự điềm tĩnh thường ngày. “Không, chúng ta không thể bỏ cuộc ngay bây giờ! Tội phạm đã trốn thoát vào khu vực này, chúng ta phải truy đuổi đến cùng!”
Kỹ sư Hoàng, một người đàn ông nhỏ con nhưng thông minh, đang kiểm tra thiết bị của mình, la lớn qua tiếng sấm. “Thiết bị theo dõi đã bị nhiễu, tôi không thể định vị được mục tiêu nữa!”
“Chết tiệt!” Trần nghiến răng, nhưng ông vẫn không từ bỏ. “Tiếp tục tiến lên! Bất kể chuyện gì xảy ra, chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiếng sấm vang rền, ánh chớp chiếu sáng khuôn mặt cương nghị của Trần. Bất ngờ, mặt đất dưới chân họ rung chuyển, như thể có một sức mạnh vô hình đang kéo họ xuống.
Bác sĩ Phương, người phụ nữ với đôi mắt dịu dàng nhưng sắc sảo, cảm nhận điều gì đó không ổn. “Trần, có gì đó không đúng… Chúng ta đang bị hút vào một thứ gì đó!”
Cơn bão quanh họ dường như trở nên điên cuồng hơn. Trần quay lại nhìn đồng đội, ánh mắt quyết tâm. “Bám chặt vào nhau! Đừng để bị tách ra!”
Nhưng chưa kịp thực hiện, một luồng sáng mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện, nuốt chửng tất cả họ. Mọi thứ xung quanh trở nên trắng xóa. Cảm giác choáng váng ập đến, không gian xung quanh biến dạng, và trong giây lát, họ cảm thấy như đang bị cuốn vào một vòng xoáy vô tận.
Khi ánh sáng mờ dần, đội cảnh sát mở mắt, cảm giác choáng váng vẫn còn, nhưng khung cảnh trước mắt hoàn toàn thay đổi.
Trần nhìn quanh, cảnh tượng trước mắt khiến ông sững sờ. “Chuyện quái gì đã xảy ra…?”
Xung quanh họ là một khu rừng rậm rạp, tiếng chim hót vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Không còn dấu vết của cơn bão, không còn sự hiện diện của thế giới hiện đại. Thay vào đó, chỉ có thiên nhiên hoang sơ và… những con người lạ mặt.
Hoàng là người đầu tiên nhận ra điều bất thường. “Đội trưởng, nhìn kìa… Họ đang mặc gì vậy?” Anh chỉ về phía một nhóm người đang đứng cách đó không xa. Họ mặc những bộ quần áo làm từ da thú, cầm trong tay những công cụ thô sơ.
“Chúng ta đã đi lạc vào một nơi nào đó… rất xa thời đại của mình.” Phương thở dài, cảm giác như một cơn ác mộng.
Lan bước tới gần Trần, cố giữ giọng bình tĩnh. “Chúng ta phải làm gì bây giờ, đội trưởng?”
Trần trầm ngâm một lúc, nhìn những người dân làng đang dần tiến lại gần. “Trước tiên, chúng ta cần phải hiểu rõ nơi này. Chúng ta đã lạc vào một thời kỳ rất khác – thời kỳ đồ đá, có lẽ vậy. Nhưng mục tiêu trước mắt là phải sống sót và tìm cách trở về. Chúng ta sẽ tiếp cận họ, không gây hấn, và cố gắng giao tiếp.”
Hoàng gật đầu, chuẩn bị các thiết bị liên lạc của mình dù biết có thể không còn tác dụng. “Hy vọng họ không coi chúng ta là kẻ thù.”
Những người thổ dân đã đến gần hơn, ánh mắt họ lộ rõ vẻ tò mò xen lẫn lo sợ. Một người đàn ông lớn tuổi, có lẽ là thủ lĩnh, bước ra phía trước, nói một điều gì đó bằng ngôn ngữ mà họ không hiểu.
Phương bước lên, giơ tay ra dấu hiệu hòa bình, mỉm cười nhẹ nhàng. “Chúng tôi đến trong hòa bình. Chúng tôi không có ý định làm hại các bạn.”
Người đàn ông nhìn họ chằm chằm, dường như hiểu được ý tốt. Ông ta ra hiệu cho những người khác hạ vũ khí, rồi mời nhóm cảnh sát theo ông về làng.
Trần ra hiệu cho đội của mình. “Theo sát tôi. Chúng ta cần phải cẩn trọng, nhưng cũng phải tỏ ra thân thiện.”
Họ bước vào ngôi làng, nơi mà mọi thứ đều mang vẻ thô sơ nhưng đầy sức sống. Những ngôi nhà làm từ gỗ và lá cây, những người dân đang sinh hoạt đơn giản nhưng hòa hợp với thiên nhiên.
Lan thì thầm với Hoàng. “Thật không thể tin được. Chúng ta thực sự đã trở về thời kỳ đồ đá.”
Hoàng nhìn quanh, khẽ cười. “Công nghệ và tất cả những gì chúng ta biết đều trở nên vô dụng ở đây. Chúng ta phải học cách thích nghi.”
Trần quay lại nhìn nhóm, ánh mắt kiên định. “Đây là một thử thách mới. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Trước mắt, chúng ta cần tìm cách sống sót và sau đó tìm ra cách trở về.”
Phương gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng quyết tâm. “Chúng ta sẽ cùng nhau, không ai bị bỏ lại phía sau.”
Với tinh thần đoàn kết và sự kiên cường, nhóm cảnh sát bắt đầu cuộc hành trình đầy thử thách tại một thời kỳ xa lạ, nơi mà họ sẽ phải vận dụng tất cả kỹ năng và tri thức của mình để sinh tồn và tìm đường trở về thời đại của mình.