Những Người Không Thể Chết - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Của Sự Bất Tử
Ethan ngồi trong quán cà phê nhỏ ở trung tâm thành phố, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những giọt mưa lăn dài trên kính. Mới hôm qua thôi, cuộc sống của anh vẫn bình thường như bao ngày khác. Anh là một kỹ sư công nghệ, yêu thích những phát minh mới, và dĩ nhiên, anh luôn nghĩ đến cái chết như một điều gì đó xa vời. Nhưng tất cả đã thay đổi sau tai nạn kỳ lạ hôm qua.
“Ethan, anh vẫn đang mơ mộng gì đấy?” Giọng nói của Mia, cô bạn thân, vang lên bên tai. Cô ngồi đối diện, khuôn mặt ánh lên nét quan tâm.
“À, không có gì đâu. Chỉ là… đêm qua anh có một giấc mơ kỳ lạ,” Ethan trả lời, vẫn chưa quên được những hình ảnh lấp lánh trong giấc mơ. “Có một thứ gì đó rất đặc biệt.”
“Làm ơn đừng nói với tôi là anh lại mơ về những con robot hay vũ trụ gì đó,” Mia cười khúc khích. “Anh biết mà, điều đó không khiến người khác cảm thấy thú vị.”
“Không, lần này không phải,” Ethan lắc đầu, đôi mắt dán chặt vào những giọt mưa. “Nhưng có lẽ anh đã gặp… một điều gì đó không thể giải thích được.”
Chưa kịp nói hết câu, điện thoại của Ethan reo vang. Đó là một cuộc gọi từ phòng thí nghiệm, nơi anh làm việc. “Ethan, anh phải đến ngay. Có một tai nạn tại phòng thí nghiệm. Chúng ta cần anh!” Giọng nói khẩn trương của đồng nghiệp cắt ngang suy nghĩ của anh.
“Được rồi, tôi đến ngay!” Ethan đáp lại và đứng dậy, vội vã rời khỏi quán cà phê.
Tại phòng thí nghiệm, không khí căng thẳng tràn ngập. Các đồng nghiệp của Ethan đang tập trung vào một góc phòng, nơi một thiết bị kỳ lạ đang hoạt động. “Ethan, nhìn kìa!” một đồng nghiệp gọi to. Ethan tiến lại gần, thấy một ánh sáng chói lòa tỏa ra từ thiết bị. “Chúng ta đang thử nghiệm một nguồn năng lượng mới. Nhưng có một sự cố đã xảy ra.”
Ngay khi Ethan chạm vào thiết bị, một luồng điện mạnh mẽ bất ngờ lan tỏa khắp cơ thể anh. Anh không thể đứng vững và ngã xuống đất. Trong một khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh tối sầm lại.
Khi tỉnh dậy, Ethan thấy mình nằm trên giường trong bệnh viện. “Ethan! Anh tỉnh rồi!” Mia lao vào phòng, đôi mắt ánh lên lo âu. “Em đã sợ rằng… rằng anh không thể sống lại.”
“Cái gì đã xảy ra?” Ethan hỏi, giọng yếu ớt.
“Có một sự cố tại phòng thí nghiệm. Anh bị điện giật nặng. Nhưng bác sĩ nói rằng anh đã hồi phục nhanh chóng,” Mia đáp.
Ethan cảm thấy cơ thể mình như được tiếp thêm sức mạnh. “Có phải anh đã… chết không?” anh lẩm bẩm.
Mia khẽ cười. “Không, nhưng bác sĩ đã nói rằng điều này rất kỳ diệu. Anh có thể đã ở gần cái chết, nhưng giờ thì anh khỏe lại rồi.”
Ethan rời bệnh viện, nhưng cảm giác lạ lùng không rời xa. Anh cảm thấy khác biệt. Những ngày tiếp theo, anh sống như một người bình thường, cho đến khi những điều kỳ diệu bắt đầu xảy ra. Anh không còn cảm thấy mệt mỏi, không còn bị ốm hay bị thương như trước. Anh có thể chạy bộ cả ngày mà không hề cảm thấy kiệt sức.
“Mia, anh cảm thấy mình… không còn như trước nữa,” Ethan chia sẻ với cô bạn thân trong một buổi tối, khi họ ngồi bên ly cà phê.
“Ý anh là sao?” Mia ngẩng đầu lên, biểu cảm lo lắng.
“Anh không cảm thấy đau đớn hay mệt mỏi. Anh thậm chí đã thử nhảy từ tầng ba mà không bị thương!” Ethan nói, cảm xúc tràn đầy.
“Điên rồi! Anh không nên thử nghiệm như vậy! Có thể đó chỉ là cảm giác nhất thời,” Mia nhắc nhở, nhưng ánh mắt cô chứa đầy sự nghi ngờ.
“Mia, anh nghĩ anh đã tìm ra bí mật của sự bất tử,” Ethan nói, với niềm tự hào và một chút lo âu. “Anh có thể sống mãi mãi.”
“Nhưng sống mãi mãi có thực sự là điều tốt?” Mia đặt câu hỏi. “Anh không thấy rằng điều đó có thể mang lại những hệ lụy lớn hơn sao?”
Ethan không trả lời. Anh suy nghĩ về những điều Mia đã nói. Thật vậy, cuộc sống vĩnh cửu có thể có những mặt trái mà anh chưa từng nghĩ đến. Tuy nhiên, cảm giác tự do, không còn lo âu về cái chết khiến anh tràn đầy hưng phấn. Anh muốn khám phá mọi điều, sống hết mình.
“Có lẽ em không hiểu điều này, nhưng anh sẽ không để lỡ bất kỳ cơ hội nào. Anh muốn sống như một nhà thám hiểm!” Ethan khẳng định.
Ngày qua ngày, Ethan khám phá những điều chưa từng biết. Anh đi đến những vùng đất xa lạ, trải nghiệm những cảm xúc mãnh liệt. Nhưng trong thâm tâm, anh không thể thoát khỏi nỗi cô đơn và sự trống rỗng.
“Mia, em có thấy không? Cuộc sống thật kỳ diệu!” anh phấn khích nói khi họ cùng nhau leo lên một ngọn núi.
“Nhưng anh có cảm thấy hài lòng không?” Mia hỏi, nhìn thẳng vào mắt anh. “Có bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi với tất cả những điều này không?”
“Chưa bao giờ. Mỗi ngày là một cuộc phiêu lưu mới!” Ethan trả lời, nhưng sự lạc quan trong giọng nói của anh dường như bị lung lay.
Thời gian trôi qua, Ethan bắt đầu cảm thấy sự bất tử không chỉ là một món quà. Anh nhận ra rằng, khi chứng kiến những người thân yêu già đi và ra đi, sự bất tử trở thành một gánh nặng. Anh không còn là người sống, mà trở thành người quan sát, nhìn thấy sự sống xung quanh mình tan biến.
“Mia, anh đang nghĩ về điều này. Có phải sống mãi mãi có nghĩa là sống mãi trong nỗi cô đơn?” Ethan thở dài.
Mia không trả lời ngay lập tức, mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời tối dần. “Ethan, anh cần phải suy nghĩ về những gì mình muốn. Cuộc sống không chỉ là tồn tại, mà còn là sống với ý nghĩa.”
Ethan gật đầu, cảm nhận được sức nặng của những lời cô nói. Mặc dù anh có thể sống vĩnh cửu, nhưng liệu điều đó có thật sự đáng giá nếu nó không mang lại hạnh phúc và ý nghĩa?
Câu chuyện tiếp tục với những mâu thuẫn nội tâm của Ethan, khi anh phải đối mặt với sự thật rằng cuộc sống vĩnh cửu không phải lúc nào cũng là một điều tốt đẹp.