Những Người Từng Sở Hữu Cây Đèn Thần - Chương 1
Chương 1: Khởi Nguồn của Cây Đèn Thần
Trong một vùng sa mạc xa xôi, ẩn mình sau những ngọn núi gió cuốn, tồn tại một ngôi đền cổ mà chẳng ai dám bén mảng tới. Ngôi đền này là nơi lưu giữ một bí mật đáng sợ, quyền năng đủ để làm thay đổi số phận của cả thế giới – cây đèn thần.
Tại một ngôi làng nhỏ gần ngôi đền…
“Ông ơi, ông có từng nghe kể về ngọn đèn thần không?” cậu bé Omar cất tiếng hỏi ông nội khi hai người ngồi bên lò lửa ấm áp.
Ông nội Omar nhìn ra xa, gương mặt dần trở nên u buồn, đôi mắt đục mờ của ông ánh lên một thoáng ký ức từ quá khứ.
“Ngọn đèn đó… nó không phải là thứ để chơi đùa đâu, Omar. Đã có biết bao nhiêu người đi tìm nó, và không một ai trở lại,” ông nói, giọng đầy khẩn thiết. “Đèn thần là sản phẩm của một vị pháp sư hùng mạnh. Hắn đã giam cầm quyền năng vô tận của mình vào chiếc đèn ấy, để bất kỳ ai có thể triệu hồi Thần đèn đều sẽ đạt được mọi điều họ khao khát. Nhưng con biết không, đèn thần không phải chỉ là một món đồ, mà còn là một lời nguyền…”
Cách đây hàng ngàn năm, khi ngọn đèn thần lần đầu tiên được tạo ra…
Trong ngôi đền thiêng, vị pháp sư Azar đứng trầm ngâm bên chiếc đèn đồng nhỏ, hai bàn tay gầy guộc của ông nắm chặt lấy nó. Thời gian và quyền lực đã khiến Azar trở nên khắc khổ, nhưng ánh mắt ông vẫn rực cháy tham vọng.
“Thần đèn,” ông cất giọng uy nghiêm. “Ngươi sẽ là công cụ của ta. Ngươi sẽ biến mọi mong muốn của ta thành hiện thực!”
Ánh sáng xanh mờ từ chiếc đèn bùng lên, và một làn khói màu đen bao quanh Azar, biến thành hình hài của một vị thần uy mãnh, đôi mắt cháy rực lửa. “Ông chủ của ta, điều ông muốn là gì?” giọng nói của thần đèn vang vọng khắp ngôi đền.
Azar cười khẽ, đôi môi nở một nụ cười thỏa mãn. “Ta không chỉ muốn sự bất tử, mà còn muốn sức mạnh đủ để kiểm soát mọi linh hồn trên thế gian này.”
Thần đèn thoáng im lặng, đôi mắt sắc lạnh như phân tích ý định của ông chủ. “Điều đó có thể thực hiện, nhưng cái giá phải trả sẽ là linh hồn của ông, Azar. Ông sẽ không còn là con người mà sẽ trở thành bóng tối vĩnh cửu, tồn tại trong cô độc mãi mãi.”
Azar ngừng lại trong một khoảnh khắc, suy nghĩ về lời cảnh báo. Nhưng tham vọng quá lớn, ông không còn lựa chọn. “Ta chấp nhận.”
Vài năm sau…
Những lời đồn về ngọn đèn thần lan truyền như một làn sóng dữ dội. Những kẻ có quyền lực và tham vọng, những người đánh mất tất cả, họ đều cố gắng tìm đến ngôi đền nơi cây đèn thần được phong ấn. Nhưng một khi chạm đến nó, những người đến sau đều gặp phải những thách thức khủng khiếp, như thể có một sức mạnh vô hình ngăn cản bất cứ ai tìm đến đèn thần.
Một đêm nọ, trong ngôi đền, vị pháp sư Azar, giờ đây chỉ còn là cái bóng của chính mình, hiện ra trước một nhóm người đầy tham vọng.
“Ngươi là ai?” một trong số họ hỏi, giọng run rẩy.
Azar, giờ đây là bóng tối vĩnh cửu, khẽ đáp, “Ta là linh hồn giam cầm trong chiếc đèn này. Những kẻ đến đây, các ngươi muốn gì?”
Người đàn ông đứng đầu nhóm, một lãnh chúa quyền lực tên Akhtar, tiến lên, ngạo nghễ nói, “Ta muốn ngọn đèn, và ta muốn sự bất tử!”
Azar cười lạnh lẽo, giọng như tiếng gió rít trong đêm. “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể kiểm soát ngọn đèn? Những điều ước của nó không đến mà không có cái giá.”
Akhtar, vẫn giữ vẻ tự tin, nói to: “Ta không sợ cái giá! Hãy đưa cho ta đèn thần!”
Azar giơ tay lên, tạo thành một luồng sáng bao quanh Akhtar. “Được thôi. Hãy xem ngươi đủ sức đối mặt với điều gì.”
Chiếc đèn thần nằm trên bàn đá, tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Akhtar cầm lấy đèn, nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt đầy tham vọng. Thần đèn hiện ra, nhìn Akhtar với một vẻ lạnh lùng.
“Người muốn điều gì, Akhtar?” thần đèn hỏi, giọng vang như tiếng sấm.
Akhtar, không chút do dự, đáp ngay, “Ta muốn sức mạnh tuyệt đối. Ta muốn cả thế giới này phải khuất phục dưới chân ta!”
Thần đèn khẽ gật đầu. “Sức mạnh tuyệt đối là thứ ngươi muốn? Hãy cẩn thận với lời ước của mình.”
Ngọn lửa bùng lên xung quanh Akhtar, mang đến cho hắn sức mạnh mà hắn từng khao khát. Nhưng chỉ sau vài ngày, Akhtar nhận ra rằng mỗi trận chiến, mỗi lần hắn dùng sức mạnh để đè bẹp kẻ thù, cơ thể hắn dần kiệt quệ, và tinh thần hắn trở nên điên loạn, không thể phân biệt được giữa thực tại và ác mộng. Quyền lực tuyệt đối đã biến hắn thành một con quái vật, và hắn tự hủy diệt chính mình.
Trở lại thời hiện đại…
Cậu bé Omar chăm chú nghe câu chuyện từ ông mình, đôi mắt sáng lên với hàng loạt câu hỏi.
“Vậy cuối cùng thì sao hả ông? Ngọn đèn đó vẫn còn ở đâu đó đúng không?”
Ông nội Omar đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng đáp, “Chẳng ai biết. Những người đi tìm nó đều biến mất, hoặc trở lại mà không còn nhớ bất kỳ điều gì.”
Omar nhìn ra xa, ánh mắt đầy khao khát. “Có lẽ một ngày nào đó cháu sẽ tìm được nó, ông ạ.”
Ông nội mỉm cười buồn bã, nhìn vào ánh mắt cháy bỏng của cháu trai. “Nhớ lời ông, Omar. Đôi khi, không có điều ước nào là miễn phí cả.”
Câu chuyện khép lại với ánh nhìn đầy mộng tưởng của cậu bé và nỗi lo sợ trong mắt ông lão. Ngọn đèn thần có thể ở đâu đó ngoài kia, chờ đợi những linh hồn khát khao quyền lực mới – những người sẽ một lần nữa vướng vào lời nguyền mà nó mang theo.