Những Người Từng Sở Hữu Cây Đèn Thần - Chương 3
Chương 3: Tài Phiệt Tariq và Giấc Mơ Về Sự Bất Tử
Giữa những con phố đông đúc và nhộn nhịp của thành phố Babylon, nơi tiếng rao hàng, tiếng cười nói vang lên không ngừng, một người đàn ông quyền lực bước đi với sự kiêu hãnh khó lẫn. Ông là Tariq, một tài phiệt giàu có và nổi danh khắp vùng với tài kinh doanh và khả năng thâu tóm mọi thứ. Nhưng đối với Tariq, tiền bạc và quyền lực vẫn chưa đủ. Ông khao khát thứ mà tiền bạc không mua được: sự bất tử.
Một đêm nọ, khi Tariq ngồi trong thư phòng rộng lớn với những cuốn sách cổ và những bản đồ quý giá, một người lạ bước vào. Đó là một người đàn ông dáng vẻ khắc khổ, ánh mắt sắc lạnh, đứng lặng lẽ trước cửa.
“Ông là ai?” Tariq nhíu mày hỏi, giọng đầy ngờ vực.
Người lạ mỉm cười, giơ ra một cuộn giấy da. “Ta đến để đưa cho ông thứ mà ông hằng ao ước, thưa ngài Tariq. Ngọn đèn thần. Nó có thể ban cho ông sự bất tử, và không chỉ là sự sống mãi mà còn là tuổi trẻ vĩnh viễn.”
Tariq nhìn chăm chú vào bức hình của chiếc đèn thần trên cuộn giấy, ánh mắt bừng sáng đầy tham vọng.
“Được, ta muốn có nó. Dẫn ta đến đó!” Tariq nói, không chút do dự.
Tại ngôi đền cổ…
Người lạ dẫn Tariq qua những con đường quanh co, xuyên qua sa mạc mênh mông. Cuối cùng, họ đến trước một ngôi đền cổ kỳ bí với những bức tường khắc đầy những ký tự lạ. Ngọn đèn thần nằm ngay giữa đền, tỏa ánh sáng mờ ảo trong màn đêm.
Tariq bước tới, lòng ngập tràn phấn khích, và nhẹ nhàng xoa tay lên đèn. Làn khói xanh từ từ tràn ra, cuộn xoắn rồi hiện thành hình dáng Thần đèn với đôi mắt sắc lạnh như biết hết mọi bí mật.
“Ngươi là kẻ triệu hồi ta. Ngươi muốn điều gì, Tariq?” Thần đèn hỏi, giọng trầm hùng vang vọng.
Tariq không do dự, cất tiếng: “Ta muốn sự bất tử và tuổi trẻ vĩnh cửu! Ta muốn sức khỏe và sự sống mãi mãi!”
Thần đèn khẽ gật đầu. “Điều đó có thể thực hiện được, nhưng cái giá của sự bất tử là sự tồn tại không ngừng nghỉ. Ngươi sẽ mãi mãi sống, nhưng không còn cảm nhận được niềm vui, đau khổ, hay thậm chí là thời gian.”
Tariq cười nhạt, tự tin vào khả năng của mình. “Ta không quan tâm đến cái giá. Hãy cho ta điều ta muốn!”
Thần đèn nhìn sâu vào mắt Tariq, và chỉ với một cái phẩy tay, phép thuật bắt đầu bao quanh Tariq, biến ông trở thành một người bất tử, vĩnh viễn không già, không bệnh tật.
Thời gian trôi qua…
Ban đầu, Tariq cảm thấy vô cùng hài lòng. Với sự bất tử, ông tận hưởng cuộc sống không giới hạn, kiếm thêm nhiều tài sản, mở rộng quyền lực ra nhiều vùng đất xa xôi. Tài sản của ông ngày càng lớn, các kẻ thù của ông dần dần bị tiêu diệt. Nhưng rồi, sau nhiều năm, Tariq bắt đầu cảm nhận sự thay đổi kỳ lạ.
Ông thấy mình không còn vui khi đạt được thành tựu, cũng không còn đau khổ khi mất đi những người thân cận. Những bữa tiệc xa hoa, những khoảnh khắc chiến thắng dần trở nên vô vị, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đã trở thành một phần của bóng tối.
Một đêm nọ, trong một căn phòng sang trọng nhưng lạnh lẽo, Tariq ngồi một mình trước gương, nhìn vào chính mình. Dáng vẻ của ông không thay đổi, vẫn trẻ trung như thuở nào, nhưng đôi mắt lại trống rỗng, không còn ánh sáng của sự sống.
“Tại sao ta không còn thấy niềm vui?” Tariq thì thầm, đôi mắt ánh lên sự tuyệt vọng. “Ta đã có tất cả… nhưng tại sao trái tim ta vẫn trống rỗng?”
Trong căn phòng, bóng dáng Thần đèn hiện ra một lần nữa…
“Ngươi đã gọi ta, Tariq?” Thần đèn hỏi, giọng điệu đều đều.
Tariq ngước lên, cười khẩy. “Ngươi đã lừa ta. Ngươi đã biến ta thành một kẻ vô hồn.”
Thần đèn nhìn Tariq không cảm xúc, “Ngươi đã nhận được điều mình muốn – bất tử và tuổi trẻ. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc ngươi sẽ mất đi mọi cảm xúc. Đó là cái giá ngươi phải trả.”
“Không! Ta muốn điều ước cuối cùng!” Tariq nói, giọng vang lên tuyệt vọng. “Ta muốn trở lại là một con người bình thường, được cảm nhận, được yêu thương, và rồi có thể chết như bao người khác!”
Thần đèn thở dài, ánh mắt thoáng một nét tiếc nuối. “Điều đó không thể, Tariq. Một khi đã bất tử, ngươi sẽ không thể trở lại như xưa. Điều duy nhất ta có thể làm là để ngươi tồn tại mãi mãi, không vui, không buồn, chỉ là một cái bóng giữa cuộc đời.”
Tariq gục xuống, lòng tràn ngập nỗi thống khổ và hối hận. Ông nhận ra rằng sự bất tử không phải là phước lành mà là một lời nguyền không hồi kết.
Nhiều năm sau…
Tariq lang thang giữa những con phố đã từng nhộn nhịp nhưng giờ đây chìm trong tĩnh lặng. Ông đi qua nhiều thế hệ, chứng kiến người thân, bạn bè rồi cũng qua đời. Ông trở thành một kẻ lang thang không tuổi, không mục đích. Đôi khi, ông nhìn thấy những người trẻ tuổi đùa giỡn, cười đùa, và trong lòng ông dấy lên một nỗi niềm tiếc nuối vô hạn.
“Có lẽ… ta nên lắng nghe lời cảnh báo,” ông tự nhủ, bước chân dần mờ khuất trong bóng đêm, như một linh hồn lạc lối, không bao giờ tìm thấy đường về.
Và ngọn đèn thần lại trở về nơi của nó, tiếp tục chờ đợi người chủ nhân mới, mang theo lời nguyền bất tử cho những kẻ khát khao quyền lực mà không lường trước cái giá phải trả.