Những Người Từng Sở Hữu Cây Đèn Thần - Chương 4
Chương 4: Công Chúa Saira và Khát Vọng Giải Phóng Dân Tộc
Giữa vùng đất cằn cỗi và khắc nghiệt, vương quốc Samara chìm trong bóng tối của ách cai trị tàn bạo. Dân chúng nghèo đói và khổ đau, bị đè nén bởi những kẻ cai trị ngoại bang tham lam và độc ác. Trong sự u ám ấy, một tia sáng hi vọng lóe lên – Công chúa Saira, người con gái của vua Samara, một nữ chiến binh với trái tim dũng cảm và lòng khao khát giải phóng dân tộc.
Tại hoàng cung Samara…
“Công chúa, ngài có chắc muốn thực hiện kế hoạch này không?” Tướng Ali, một cận vệ trung thành, hỏi, ánh mắt lo lắng.
Saira đứng bên cửa sổ, nhìn ra xa, nơi ánh mặt trời dần khuất sau những ngọn đồi. “Ali, ta không thể ngồi yên nhìn người dân của mình chịu khổ. Họ đã hi sinh quá nhiều, và nếu cần, ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”
Ali hít một hơi sâu, giọng trầm ngâm, “Nhưng chúng ta thiếu quân số và vũ khí. Ngay cả những vị thần cũng dường như đã bỏ rơi vương quốc này.”
Saira mím chặt môi, đôi mắt kiên định, “Ta đã nghe về ngọn đèn thần. Người ta nói rằng nó có thể thực hiện mọi điều ước, và ta tin rằng với điều đó, chúng ta sẽ có thể giành lại tự do.”
Ali thở dài, ánh mắt lo lắng. “Ngọn đèn đó mang đến cả quyền năng lẫn lời nguyền, công chúa. Những người đi tìm nó đều đã trả giá đắt. Ngài có chắc muốn đánh đổi?”
Saira gật đầu dứt khoát. “Dân chúng đã chịu quá nhiều đau khổ. Nếu cái giá phải trả là linh hồn của ta, thì ta sẵn sàng chấp nhận.”
Tại ngôi đền cổ…
Saira, cùng với Ali và một nhóm chiến binh trung thành, vượt qua sa mạc để đến ngôi đền cổ. Không gian bao trùm bởi bóng tối và lạnh lẽo, nhưng sự quyết tâm trong lòng nàng làm tan biến mọi sợ hãi.
Cuối cùng, nàng bước tới chiếc đèn thần. Tay nàng run nhẹ khi chạm vào bề mặt lạnh lẽo của chiếc đèn, và ngay khi nàng xoa nhẹ lên nó, làn khói xanh bắt đầu tràn ra, biến thành Thần đèn với ánh mắt sáng rực.
“Ngươi là kẻ triệu hồi ta, công chúa của Samara. Ngươi muốn điều gì?” giọng nói của Thần đèn vang lên đầy uy nghi.
Saira ngẩng đầu, đôi mắt rực lửa. “Ta muốn tự do cho vương quốc của mình! Ta muốn sức mạnh để đánh bại những kẻ xâm lược và đưa Samara thoát khỏi ách cai trị.”
Thần đèn nhìn Saira, đôi mắt khẽ thoáng một nét trầm tư. “Điều ước đó là cao cả. Nhưng ngươi có hiểu rằng quyền lực không đến mà không có cái giá?”
Saira không chần chừ, gật đầu. “Ta chấp nhận. Nếu đó là cái giá phải trả, ta sẽ trả bằng cả cuộc đời mình.”
Thần đèn phẩy tay một cái, và trong khoảnh khắc, Saira cảm nhận một sức mạnh bùng cháy trong lòng mình. Đội quân Samara được trang bị đầy đủ vũ khí và sự dũng mãnh, sẵn sàng chiến đấu vì tự do. Khắp vùng đất, những người dân nghèo khó bắt đầu đứng dậy, gia nhập cuộc chiến với tinh thần kiên cường.
Thời gian trôi qua, trận chiến ác liệt diễn ra…
Dưới sự lãnh đạo của Saira, đội quân Samara tiến đánh các pháo đài của kẻ thù, giải phóng từng vùng đất. Saira trở thành biểu tượng của tự do và công lý, hình ảnh nàng cưỡi trên chiến mã, áo giáp sáng chói, truyền cảm hứng cho hàng ngàn người dân.
Một đêm nọ, khi Samara giành lại phần lớn lãnh thổ, Saira và Ali đứng trên một ngọn đồi, nhìn xuống vương quốc.
“Công chúa, chúng ta đã làm được rồi,” Ali nói, giọng nghẹn ngào vì xúc động.
Saira khẽ cười, nhưng ánh mắt nàng đầy u ám. “Đúng, nhưng ta đã đánh đổi tất cả. Ali, ta có cảm giác rằng cái giá cho điều ước này chưa dừng lại ở đây.”
Không lâu sau đó…
Khi cuộc chiến kết thúc, Saira cảm thấy một nỗi trống trải xâm chiếm lòng mình. Dù đã giải phóng Samara, nàng nhận ra rằng điều ước của mình đã lấy đi mọi thứ khác. Bạn bè, người thân, thậm chí cả những người nàng yêu thương nhất, dần dần rời xa. Quyền lực và sự hy sinh của nàng làm cho mọi người kính nể nhưng cũng khiến họ không dám đến gần.
Một đêm nọ, trong căn phòng lạnh lẽo, Saira cầm ngọn đèn thần trong tay, nước mắt lăn dài trên má.
“Thần đèn…” nàng thì thầm, giọng run rẩy. “Ta đã làm tất cả vì dân tộc, nhưng vì sao ta lại cảm thấy trống rỗng thế này?”
Thần đèn xuất hiện, ánh mắt lặng lẽ nhìn nàng. “Ngươi đã đạt được điều ước của mình, nhưng cái giá là sự cô độc vĩnh viễn. Sức mạnh của ngươi, lòng quả cảm của ngươi đã khiến ngươi trở nên cô lập. Đây là số phận của những kẻ gánh vác sức mạnh to lớn.”
Saira nghẹn ngào, cố kiềm nén nỗi đau. “Không, ta không muốn sống mãi trong cô độc. Ta chỉ muốn được ở bên những người ta yêu thương.”
Thần đèn lắc đầu. “Saira, điều ước của ngươi không thể được thu hồi. Ngươi đã đánh đổi cuộc sống của mình vì dân tộc. Số phận của ngươi là trở thành biểu tượng mãi mãi – một biểu tượng của sự tự do, nhưng cũng là biểu tượng của nỗi đau và sự hy sinh.”
Saira gục xuống, trái tim nàng như tan nát. Nàng nhận ra rằng, dù vương quốc đã được giải phóng, nhưng nàng đã mất đi cuộc sống của chính mình, mất đi cơ hội để yêu thương và sống trọn vẹn. Hình ảnh nàng cưỡi ngựa ra chiến trường sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng dân chúng, nhưng nàng sẽ mãi mãi chỉ là một ký ức, một huyền thoại.
Ngày tháng trôi qua…
Saira sống trong nỗi cô độc, dành những năm cuối đời lang thang khắp vương quốc mà nàng đã giải phóng. Nàng giúp đỡ dân chúng, truyền cảm hứng cho những thế hệ tiếp theo, nhưng không một ai biết về nỗi đau sâu thẳm trong lòng nàng. Và rồi, một ngày nọ, Saira biến mất, không ai biết nàng đã đi đâu.
Ngọn đèn thần lại trở về ngôi đền cổ, tiếp tục chờ đợi người chủ nhân mới – một linh hồn dũng cảm nhưng cũng sẽ phải đối mặt với cái giá mà sức mạnh và tham vọng đòi hỏi.