Những Phép Màu Từ Trong Rừng - Chương 1
Chương 1: Ngôi Nhà Trong Rừng
Bầu không khí trong rừng luôn yên tĩnh và ấm áp, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng chim hót và tiếng gió thổi qua những tán lá. Ngôi nhà nhỏ của Minh nằm lẩn khuất giữa những cây cổ thụ cao lớn. Đó là một ngôi nhà bằng gỗ mộc mạc, mái lợp rơm và những cửa sổ nhỏ xinh xắn. Minh, một người đàn ông trung niên với đôi mắt sáng và mái tóc đã điểm bạc, sống một mình trong căn nhà này kể từ khi cha mẹ anh qua đời.
Minh đứng trong vườn, tay cầm một cái cuốc nhỏ, chăm sóc các cây rau và thảo dược. Anh mỉm cười khi nhìn thấy những cây rau xanh tươi tốt.
Minh: “Chà, hôm nay chúng ta có một mùa thu hoạch khá bội thu đây.”
Anh vừa nói vừa cúi xuống nhổ một củ cà rốt, lòng tự hào với thành quả lao động của mình. Khi anh đứng dậy, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau. Minh quay lại và thấy một cô gái trẻ, khoảng mười tám tuổi, đứng cách đó không xa. Cô mặc một bộ đồ đơn giản và có vẻ mệt mỏi.
Minh: “Chào cô, tôi không ngờ có khách đến thăm. Cô có việc gì không?”
Cô gái nhìn Minh với ánh mắt lạc lõng.
Cô gái: “Xin lỗi, tôi không muốn làm phiền. Tôi chỉ đang tìm một chỗ nghỉ ngơi tạm thời. Tôi đã đi lạc trong rừng và không còn sức để đi tiếp.”
Minh quan sát cô gái một lúc, rồi thấy rõ vẻ mệt mỏi và lo lắng trong đôi mắt cô.
Minh: “Tôi tên là Minh. Cô hãy vào trong nhà nghỉ ngơi một lát. Tôi sẽ chuẩn bị cho cô một bữa ăn và nước uống.”
Cô gái gật đầu, cảm kích, và theo Minh vào ngôi nhà nhỏ.
Minh: “Cô tên là gì?”
Cô gái: “Tôi là Lan. Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi thật sự không biết phải làm gì nếu không có sự giúp đỡ của anh.”
Minh mở cửa ra và dẫn Lan vào trong. Trong khi Minh chuẩn bị bữa ăn, Lan ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ và nhìn xung quanh căn nhà ấm cúng.
Lan: “Ngôi nhà của anh thật đẹp. Anh sống ở đây một mình sao?”
Minh: “Đúng vậy. Tôi đã sống ở đây từ khi cha mẹ tôi mất. Tôi yêu thích sự yên tĩnh của khu rừng và cảm thấy hòa mình với thiên nhiên.”
Lan nhìn Minh với sự ngưỡng mộ.
Lan: “Anh chắc hẳn rất thông thạo về các loài thực vật ở đây. Tôi đang nghiên cứu về các loài thảo dược và cây cối trong khu rừng này. Tôi mong rằng có thể học hỏi nhiều hơn từ anh.”
Minh cười.
Minh: “Rất vui được giúp đỡ. Tôi cũng khá am hiểu về thực vật trong khu vực này. Có thể tôi sẽ cho cô thấy một số loài đặc biệt mà cô chưa từng thấy trước đây.”
Một lúc sau, Minh mang ra một bữa ăn đơn giản nhưng ngon miệng, bao gồm rau xào và một ít bánh mì. Lan cảm ơn và bắt đầu ăn.
Lan: “Tôi không biết mình đã đi lạc bao lâu rồi. Mọi thứ xung quanh đều giống nhau, và tôi cảm thấy như mình đang xoay vòng tròn.”
Minh: “Rừng có thể rất dễ làm người ta bị lạc. Cô nên cẩn thận hơn trong tương lai. Nhưng giờ thì cô đã an toàn rồi. Cô có thể nghỉ ngơi và phục hồi sức lực.”
Lan: “Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi thực sự biết ơn sự giúp đỡ của anh. Nếu không có anh, tôi không biết mình có thể làm gì tiếp theo.”
Minh mỉm cười và ngồi xuống đối diện với Lan.
Minh: “Đừng lo lắng. Khu rừng này có thể là nơi an toàn và đẹp đẽ, nhưng nó cũng cần được chăm sóc và bảo vệ. Tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ những ai cần.”
Hai người tiếp tục trò chuyện về cuộc sống, về rừng và về các loài thực vật. Câu chuyện của họ dần dần kéo dài qua những giờ phút yên bình, tạo ra một sự kết nối giữa hai con người từ hai thế giới khác nhau nhưng cùng chia sẻ niềm đam mê với thiên nhiên.
Khi màn đêm buông xuống, Minh và Lan đã có một buổi tối thư giãn bên ánh lửa trại. Họ không biết rằng cuộc gặp gỡ này sẽ dẫn đến những sự kiện quan trọng và đầy thử thách trong tương lai. Nhưng cho đến lúc đó, họ chỉ đơn giản là thưởng thức khoảnh khắc yên bình và sự kết nối mới mẻ giữa hai người.