Những Vết Thương Không Thể Xóa Nhòa - Chương 1
Chương 1: Khởi đầu của Cuộc Chiến
Năm 1861, Bắc Carolina đang rùng rùng chuyển mình. Những hồi còi báo hiệu chiến tranh đã vang vọng khắp vùng quê yên bình, nơi mà Dr. Samuel Hart, một bác sĩ trẻ tuổi, làm việc. Anh chỉ vừa tròn hai mươi lăm, là niềm tự hào của gia đình và là hy vọng của cộng đồng. Bệnh viện nhỏ mà anh công tác, nằm giữa trung tâm thị trấn, đã trở thành nơi trú ẩn cho những người bệnh tật và thương binh.
“Samuel! Anh có nghe tin gì chưa?” Tiếng gọi của Elizabeth, cô em gái nhỏ của anh, vang lên giữa không gian tĩnh lặng của buổi sáng.
Samuel ngẩng đầu khỏi cuốn sách y học của mình, đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ lo lắng. “Tin gì vậy, Elizabeth?”
“Quân Liên minh đã ra tay ở Fort Sumter! Họ bắt đầu tấn công rồi!” Elizabeth thở hổn hển, gương mặt đầy lo âu.
“Quá sớm để có cuộc chiến,” Samuel lầm bầm, cảm giác nặng nề dâng lên trong lòng. “Cô có biết rằng việc này sẽ chỉ khiến đất nước ta thêm chia rẽ không?”
“Tất cả mọi người đều bàn tán về việc tham gia chiến tranh. Cha cũng đã có ý kiến rồi,” Elizabeth tiếp tục, gương mặt đăm chiêu.
Samuel thở dài. Gia đình anh đã từng có những cuộc tranh luận nảy lửa về cuộc nội chiến. Cha anh, một người ủng hộ Liên minh, luôn tin rằng việc bảo vệ quyền lợi của bang là điều quan trọng nhất. Trong khi đó, mẹ anh lại nghiêng về phía Liên bang, tin rằng tự do cho tất cả mọi người là điều cần thiết.
“Samuel, cha đang mời bạn bè đến để bàn về chiến tranh. Có thể họ sẽ kêu gọi anh tham gia,” Elizabeth nhắc nhở.
Samuel gật đầu nhưng trong lòng lại thấy chao đảo. Anh không muốn tham gia vào cuộc chiến tranh này. Là một bác sĩ, anh chỉ muốn cứu chữa, không phải cầm súng. Nhưng liệu có ai chấp nhận sự trung lập trong bối cảnh mà mọi người đang rơi vào hai bên đối lập?
Buổi tối đó, căn phòng khách ấm cúng của gia đình Hart trở nên nhộn nhịp với sự hiện diện của nhiều người. Những người đàn ông trong bộ đồng phục của quân đội, có những người đã trải qua trận chiến và trở về, cùng nhau bàn luận sôi nổi về các kế hoạch sắp tới.
“Samuel, đến đây nào!” Cha anh, ông Henry Hart, gọi lớn. “Cậu cần phải biết về trách nhiệm của mình. Đây là lúc đất nước cần những người như cậu!”
Samuel bước vào, cảm giác nặng nề trong lòng. “Thưa cha, con…”
“Con nên tham gia cùng chúng tôi!” Một người đàn ông tên là Thomas, một người bạn cũ của cha anh, lên tiếng. “Chúng ta cần những bác sĩ như con để chăm sóc cho những người chiến đấu cho tự do!”
“Đúng vậy, con cần phải tham gia. Đây không chỉ là cuộc chiến của một bang, mà là cuộc chiến của toàn bộ đất nước!” Cha Samuel kiên quyết.
“Cha, con không thể cầm súng. Con là bác sĩ, và con muốn cứu chữa, không phải giết chóc!” Samuel lên tiếng, giọng nói có phần căng thẳng.
“Nhưng con có biết rằng nếu chúng ta không đứng lên, đất nước này sẽ rơi vào tay kẻ thù? Đó là trách nhiệm của một người đàn ông!” Cha anh phản đối.
“Thời đại này không có chỗ cho sự trung lập, Samuel!” Thomas thêm vào, ánh mắt của ông đầy sự ủng hộ. “Nếu con không đứng về một bên, con sẽ chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc.”
“Đúng vậy, cậu cần phải lựa chọn,” Elizabeth thì thầm bên tai anh, lo lắng.
Samuel cảm thấy như bị dồn vào chân tường. “Nhưng con yêu đất nước này, yêu mọi người ở đây. Con không thể đánh nhau với hàng xóm của mình.”
Cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng, và Samuel thấy sự bất lực dâng trào trong lòng. Anh chạy ra ngoài, không thể chịu nổi những lời chỉ trích và áp lực từ cha và những người xung quanh.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Samuel đi lang thang trên con đường nhỏ gần nhà. Hơi lạnh của đêm gió thổi qua khiến anh cảm thấy lạnh lẽo. Anh nhớ lại những năm tháng yên bình, những đêm cùng gia đình ngồi bên bếp lửa, không có tiếng súng, không có tiếng la hét.
“Samuel!” Một giọng nói quen thuộc cất lên từ bóng tối. Đó là Nathan, người bạn thân của anh từ hồi thơ ấu. Nathan đã gia nhập quân đội Liên minh và hiện đang trong thời gian nghỉ phép.
“Nathan! Tại sao cậu lại ở đây?” Samuel ngạc nhiên hỏi.
“Tôi trở về để thuyết phục cậu tham gia. Chúng ta cần những người như cậu để chữa trị cho những người đã hy sinh,” Nathan nói, ánh mắt nghiêm túc.
“Nhưng tôi không thể! Tôi không thể đứng lên chống lại bạn bè của mình!” Samuel phản ứng, giọng nói đầy hoang mang.
“Đôi khi, cuộc chiến không chỉ là về chính trị, mà còn là về lòng trung thành với những gì chúng ta tin tưởng,” Nathan nhấn mạnh. “Tôi không muốn cầm súng, nhưng tôi đã chọn vì lý tưởng của mình.”
Samuel im lặng, tim anh quặn thắt. Liệu anh có đủ dũng cảm để đứng lên cho những gì anh tin tưởng? Anh biết rằng nếu không đưa ra quyết định, sẽ không chỉ là cuộc chiến giữa hai phe mà còn là cuộc chiến bên trong chính bản thân anh.
“Cậu hãy suy nghĩ kỹ đi, Samuel. Tôi hy vọng cậu sẽ tìm ra con đường đúng đắn,” Nathan nói, rồi quay đi, để lại Samuel đứng lại giữa những suy nghĩ rối ren.
Trở về nhà, ánh đèn từ cửa sổ vẫn sáng. Samuel biết rằng những quyết định sắp tới sẽ không chỉ ảnh hưởng đến cuộc đời anh mà còn ảnh hưởng đến gia đình, bạn bè, và cả cộng đồng. Nội chiến Mỹ đã bắt đầu, và anh cảm thấy mình đang đứng giữa dòng chảy dữ dội của lịch sử.
Đêm đó, trong lòng Samuel, một cuộc chiến mới bắt đầu—cuộc chiến giữa tình yêu quê hương và trách nhiệm của một bác sĩ. Liệu anh sẽ chọn con đường nào trong cuộc chiến tranh này? Chỉ thời gian mới có thể trả lời.