Những Vết Thương Không Thể Xóa Nhòa - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua các ô cửa sổ, rọi vào phòng khám nhỏ nơi Dr. Samuel Hart làm việc. Tình hình tại bệnh viện đã bắt đầu trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Các thương binh từ các trận đánh gần đây bắt đầu đổ về, và bệnh viện ngày càng đông đúc. Samuel biết rằng anh phải chuẩn bị cho những gì sắp tới.
“Samuel! Chúng ta cần nhiều băng và thuốc hơn!” Giọng của Martha, y tá chính, vang lên trong hành lang. Bà là người có kinh nghiệm và luôn là chỗ dựa cho Samuel trong công việc. “Tình hình này sẽ chỉ tồi tệ hơn.”
“Chúng ta sẽ làm hết sức mình, Martha,” Samuel trả lời, cảm giác hồi hộp dâng lên khi nghĩ về lượng thương binh sẽ đến.
Ngay sau đó, những tiếng động của những người lính được khiêng vào bệnh viện vang lên. Samuel bước ra hành lang, nơi mà nhiều người đã tụ tập, gương mặt họ đầy lo lắng.
“Chúng ta có một trường hợp khẩn cấp!” Một người lính kêu lên, khuôn mặt đầy máu và mồ hôi.
Samuel lập tức hướng mắt về phía cửa. Hai người lính khác đang khiêng một người bị thương nặng. Người đàn ông nằm trên cáng, khuôn mặt đầy máu, và chân trái của anh ta đã bị thương nghiêm trọng.
“Đặt anh ta lên giường phẫu thuật nhanh!” Samuel ra lệnh, tâm trí anh hoạt động hết công suất.
“Hãy giữ bình tĩnh, anh bạn,” Samuel nói với người lính, cố gắng tạo sự an tâm trong tình huống căng thẳng. “Chúng tôi sẽ chăm sóc cho anh.”
Khi người lính được đặt lên giường, Samuel nhìn rõ hơn gương mặt của anh ta. “Tôi là John, lính của Liên minh,” người lính nói với giọng yếu ớt.
“Chúng tôi sẽ làm hết sức để cứu chữa cho anh, John,” Samuel đáp. “Hãy thở đều và cố gắng bình tĩnh.”
Trong quá trình phẫu thuật, Samuel đã sử dụng tất cả các kỹ năng mà anh học được. Mồ hôi vã ra như mưa, tay anh run rẩy nhưng không ngừng lại. Một tiếng thở dài từ Martha bên cạnh anh, bà đang chuẩn bị các dụng cụ.
“Samuel, anh cần phải chú ý hơn. Nếu không, mọi chuyện sẽ không thành công đâu,” Martha nhắc nhở.
“Em biết mà, Martha. Em chỉ… chỉ cần anh ấy sống sót,” Samuel trả lời, lòng đầy nỗi lo lắng.
Thời gian như ngừng lại, nhưng cuối cùng, sau nhiều phút căng thẳng, ca phẫu thuật đã thành công. John đã được cứu sống, nhưng Samuel biết rằng vết thương sẽ để lại những di chứng lâu dài.
“Khi nào tôi có thể trở lại với đồng đội?” John yếu ớt hỏi, mắt anh ta ánh lên niềm hy vọng.
“Tôi không thể đảm bảo điều đó,” Samuel trả lời thành thật. “Anh cần phải nghỉ ngơi và hồi phục trước đã.”
“Cảm ơn, bác sĩ. Tôi nợ anh mạng sống của mình,” John nói, giọng nói tràn đầy cảm kích.
Samuel cảm thấy một cảm giác ấm áp trong lòng. Anh biết rằng đó là lý do mà anh trở thành bác sĩ. Tuy nhiên, khi nhìn vào mắt John, anh không thể không nghĩ đến những người lính khác, những người mà có thể sẽ không có cơ hội thứ hai như vậy.
Đến chiều, bệnh viện lại một lần nữa rơi vào tình trạng khẩn cấp. Các thương binh từ một trận đánh mới trở về. Samuel cảm thấy mệt mỏi, nhưng không thể dừng lại. Anh biết rằng sự sống của nhiều người phụ thuộc vào anh.
“Martha! Chuẩn bị sẵn sàng các giường phẫu thuật! Chúng ta sẽ cần mọi thứ có thể để đối phó với lượng thương binh này,” Samuel hô to.
“Mọi người đều ở đây, nhưng liệu chúng ta có đủ thuốc và băng không?” Martha hỏi.
“Chúng ta sẽ phải tìm cách, dù có khó khăn đến đâu,” Samuel đáp, quyết tâm không để ai phải bỏ mạng vì thiếu thốn.
Khi những thương binh mới được đưa vào, Samuel cảm nhận được sự căng thẳng từ những ánh mắt của họ. Trong số những người đến có cả một người lính mà anh nhận ra — đó là William, một người bạn từ thời thơ ấu, nhưng giờ đây lại đứng ở phía bên kia của cuộc chiến.
“William?” Samuel thốt lên, ngạc nhiên.
“Samuel,” William nói, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn giữ được vẻ dũng cảm. “Tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tình huống này.”
“Làm sao anh lại ở đây?” Samuel hỏi, tâm trí rối bời.
“Tôi đã chiến đấu cho Liên bang. Và giờ thì tôi cần sự giúp đỡ của cậu,” William trả lời, ánh mắt của anh ta trở nên nghiêm túc.
“Nhưng… chúng ta đang ở hai bên đối lập, William,” Samuel nói, cảm giác xung đột trong lòng.
“Tôi biết, nhưng tất cả những gì tôi cần bây giờ là một bác sĩ,” William nói, ánh mắt cầu cứu. “Hãy cứu tôi.”
Samuel nhìn vào mắt William, nhận ra rằng giữa cuộc chiến này, có nhiều điều vượt ra ngoài chính trị. Họ đã là bạn từ nhỏ, và tình bạn đó không thể dễ dàng bị xóa bỏ bởi cuộc chiến.
“Tôi sẽ làm mọi thứ có thể,” Samuel nói, lòng quyết tâm dâng lên. “Hãy giữ vững tinh thần.”
Cuộc phẫu thuật diễn ra trong bầu không khí căng thẳng. Martha và các nhân viên y tế khác hỗ trợ Samuel trong từng bước. Samuel biết rằng không chỉ có William trong tay mình, mà còn là cả những kỷ niệm, những khoảng thời gian tươi đẹp mà họ đã trải qua cùng nhau.
“Cố lên, William! Tôi sẽ đưa anh ra khỏi đây!” Samuel hô to, trong khi từng nhát dao khéo léo đi vào vết thương.
William gật đầu, mặc dù anh ta đau đớn, nhưng vẫn nỗ lực để giữ vững tinh thần. Samuel cảm nhận được sức mạnh từ sự kết nối giữa họ, một tình bạn mà dù cuộc chiến có như thế nào cũng không thể xóa nhòa.
Sau nhiều phút căng thẳng, ca phẫu thuật cuối cùng cũng hoàn thành. William đã được cứu sống, nhưng Samuel biết rằng những vết thương này sẽ để lại những ký ức không thể xóa nhòa trong tâm trí cả hai người.
“Cảm ơn, Samuel. Tôi sẽ không quên điều này,” William thì thầm, mắt nhắm lại trong khi cơn mệt mỏi ập đến.
Samuel đứng dậy, mệt mỏi nhưng trái tim tràn ngập cảm xúc. Anh đã không chỉ cứu một người, mà còn cứu lấy một tình bạn. Nhưng cuộc chiến vẫn còn đó, và những quyết định khó khăn vẫn đang chờ đón phía trước.
Khi nhìn vào ánh mắt của William, Samuel nhận ra rằng cuộc chiến này không chỉ là giữa các quân đội mà còn là giữa các con người. Anh sẽ phải tìm ra con đường riêng của mình trong cuộc chiến này, và biết rằng tình bạn sẽ là ánh sáng dẫn lối cho anh trong những ngày tháng tối tăm sắp tới.