Những Vết Thương Không Thể Xóa Nhòa - Chương 3
Chương 3: Bệnh Viện Chia Rẽ
Sáng hôm sau, không khí trong bệnh viện trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Samuel đứng trước gương, nhìn vào gương mặt mệt mỏi của chính mình. Anh biết rằng thời gian không đứng yên, và trách nhiệm ngày càng nặng nề trên vai.
“Martha!” Samuel gọi lớn khi bước ra khỏi phòng. “Chúng ta cần thảo luận về kế hoạch điều trị cho các thương binh mới.”
Martha, với đôi mắt mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm, bước tới. “Chúng ta cần phải sắp xếp lại bệnh viện. Lượng bệnh nhân từ trận đánh tối qua quá đông, và không thể đảm bảo đủ thuốc và băng bây giờ.”
Samuel gật đầu. “Hãy điều động thêm người từ các trạm y tế khác. Chúng ta không thể để tình trạng này kéo dài.”
Khi cả hai đang bàn bạc, một nhóm bác sĩ và y tá từ các phe khác nhau bắt đầu tụ tập. Áp lực từ cuộc chiến đã khiến họ không còn giữ được tinh thần đồng đội như trước. Mỗi người đều mang theo những ý kiến trái chiều về cách điều trị và phẫu thuật.
“Chúng ta cần phải điều trị theo cách riêng của mình!” Một bác sĩ lớn tuổi, Dr. Greene, thốt lên. “Chúng ta không thể cứu chữa cho những kẻ thù của mình!”
Samuel cảm thấy máu nóng dồn lên đầu. “Họ đều là con người! Mỗi thương binh đều xứng đáng được cứu sống, bất kể họ đứng ở phe nào!” Anh đáp trả, giọng nói mạnh mẽ.
“Đúng vậy! Nhưng liệu chúng ta có thể đảm bảo an toàn cho chính mình khi giúp đỡ họ không?” Một y tá khác lên tiếng, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Chúng ta đã chọn làm bác sĩ. Chúng ta phải cứu chữa, không phải phân biệt,” Martha thêm vào, nhưng không có vẻ gì là mọi người sẽ đồng thuận.
Cuộc tranh cãi diễn ra ngày càng căng thẳng. Mỗi bác sĩ và y tá đều mang trong mình những cảm xúc mạnh mẽ về cuộc chiến, và điều đó đã ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ. Samuel cảm thấy tuyệt vọng khi chứng kiến sự chia rẽ này, trong khi anh chỉ muốn cứu chữa cho tất cả.
“Chúng ta cần phải làm gì đó,” Samuel nói, tay nắm chặt. “Nếu chúng ta không thể làm việc cùng nhau, chúng ta sẽ không thể cứu được ai cả.”
Cuối cùng, Dr. Greene đứng lên. “Nếu các bác sĩ từ phía Liên minh tiếp tục cứu chữa cho các thương binh của Liên bang, thì tôi sẽ không tham gia. Chúng ta cần phải bảo vệ đồng đội của mình trước tiên!”
Samuel thấy tức giận, nhưng anh biết rằng không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng bình tĩnh lại. “Nếu tất cả chỉ nghĩ đến sự an toàn của bản thân, thì chúng ta đang đánh mất chính mục đích của nghề nghiệp này,” anh nói với giọng điềm đạm hơn.
“Samuel, cậu nên biết rằng không ai sẽ cảm thấy an toàn khi đứng cạnh kẻ thù,” một bác sĩ trẻ lên tiếng, vẻ mặt bối rối.
“Nhưng đó không phải là kẻ thù của chúng ta!” Samuel quát lên. “Đó là những con người, những người đã chấp nhận rủi ro cho lý tưởng của họ. Và chúng ta, là những người có kiến thức, cần phải đứng lên vì nhân loại.”
Dù Samuel đã nói lên tiếng lòng của mình, nhưng sự chia rẽ giữa các bác sĩ vẫn không thể dễ dàng được xóa bỏ. Mỗi người đều quay lưng, tìm kiếm sự hỗ trợ từ những người có cùng quan điểm.
Ngày trôi qua, Samuel cảm thấy áp lực đang dồn nén. Anh bước vào khu điều trị, nơi mà John và William đang nằm. Mặc dù hai người đến từ hai phe khác nhau, nhưng giờ đây họ đều đang phải đối mặt với những khó khăn tương tự.
“Samuel!” John gọi, vẻ mặt hốc hác. “Tình hình có vẻ tồi tệ, phải không?”
“Đúng vậy,” Samuel thở dài, cảm thấy nỗi lo lắng tràn ngập. “Nhưng tôi sẽ làm hết sức để giúp đỡ cả hai người.”
William, nằm ở giường bên cạnh, nhếch mép cười, mặc dù cơn đau vẫn đang hành hạ anh. “Tôi không hiểu tại sao chúng ta không thể là bạn, ngay cả khi cuộc chiến này đang diễn ra. Chúng ta đã từng chơi cùng nhau như trẻ con.”
“Đó chính là điều mà tôi đang phải đối mặt,” Samuel đáp. “Nhưng tôi không thể để sự chia rẽ này chi phối quyết định của mình. Chúng ta đều là những con người. Mỗi người xứng đáng có cơ hội sống.”
John và William nhìn nhau, gương mặt họ hiện lên một chút ngập ngừng. “Có lẽ điều chúng ta cần là một chút hiểu biết,” John nói. “Nếu như chúng ta có thể làm bạn ở đây, có lẽ sẽ có cách nào đó để truyền bá thông điệp này đến những người khác.”
Samuel gật đầu. “Tôi đồng ý. Nếu các anh có thể nghĩ ra cách nào đó để khiến mọi người hiểu rằng cuộc chiến không chỉ là một trò chơi chính trị, mà còn là về con người, chúng ta có thể thay đổi điều này.”
“Nếu chúng ta có thể kết nối những người từ cả hai phía, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều,” William nói. “Tôi muốn thấy điều đó xảy ra.”
Samuel mỉm cười, nhận ra rằng dù cuộc chiến có khốc liệt đến đâu, tình bạn và sự thấu hiểu vẫn có thể là cầu nối giữa con người với nhau.
Khi ngày trôi qua, tình hình bệnh viện không hề cải thiện. Các bác sĩ và y tá vẫn tiếp tục tranh cãi, còn bệnh nhân thì vẫn tiếp tục đổ về. Samuel biết rằng anh cần phải hành động trước khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát.
“Có lẽ chúng ta cần một cuộc họp khẩn cấp,” Samuel đề xuất với Martha. “Chúng ta cần phải ngồi lại và thảo luận về cách giải quyết tình hình này.”
Martha đồng ý, và Samuel nhanh chóng tập hợp các bác sĩ và y tá lại. Khi họ ngồi lại với nhau, không khí nặng nề nhưng đầy hy vọng.
“Tôi biết rằng chúng ta đang trải qua thời điểm khó khăn,” Samuel bắt đầu. “Nhưng nếu chúng ta không thể làm việc cùng nhau, chúng ta sẽ không thể cứu được ai cả. Hãy để tình người dẫn dắt chúng ta.”
Dr. Greene vẫn ngần ngại, nhưng khi nhìn vào mắt Samuel, ông cảm thấy một chút động lòng. “Cậu đúng, Samuel. Chúng ta đều là bác sĩ. Chúng ta cần phải đoàn kết.”
“Tôi đồng ý,” một bác sĩ khác thêm vào. “Chúng ta có thể không đồng ý về chính trị, nhưng chúng ta đều có chung một mục tiêu — đó là cứu chữa cho những người cần chúng ta.”
Cuối cùng, sự đồng thuận bắt đầu hình thành. Samuel cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy sự thay đổi trong thái độ của mọi người.
“Hãy để chúng ta trở thành một đội,” Samuel nói, nụ cười nở trên môi. “Chúng ta có thể cùng nhau cứu chữa cho cả hai bên.”
Khi cuộc họp kết thúc, mặc dù vẫn còn nhiều thách thức ở phía trước, nhưng Samuel đã cảm nhận được một niềm hy vọng mới. Cuộc chiến không chỉ là về súng đạn, mà còn là về trái tim và tâm hồn con người. Anh sẽ cố gắng hết sức để xây dựng một cầu nối giữa những con người, ngay cả khi chiến tranh vẫn đang diễn ra xung quanh họ.