Những Vết Thương Không Thể Xóa Nhòa - Chương 4
Chương 4: Quyết Định Khó Khăn
Bệnh viện dường như đã trở lại nhịp độ hối hả của những ngày trước, nhưng căng thẳng vẫn lơ lửng trong không khí. Samuel cảm nhận rõ ràng sự hồi phục trong lòng các bác sĩ và y tá, nhưng với số lượng thương binh ngày càng tăng, áp lực lại ngày một lớn hơn. Mỗi ngày đều mang đến những thử thách mới.
“Samuel, hôm nay có rất nhiều thương binh từ trận chiến ở Gettysburg,” Martha thông báo khi bước vào phòng làm việc của anh, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho họ chưa?” Samuel hỏi, cảm giác hồi hộp tràn ngập.
“Chúng ta đã chuẩn bị, nhưng nếu họ đều đến cùng lúc, chúng ta sẽ khó mà chăm sóc cho tất cả,” Martha nói, lo lắng hiện rõ trên gương mặt bà. “Chúng ta cần một kế hoạch.”
Samuel thở dài, cảm thấy mệt mỏi trước áp lực đang ngày càng lớn. “Hãy lập danh sách thương binh để chúng ta có thể phân loại họ theo mức độ nghiêm trọng. Tôi sẽ cố gắng cứu chữa càng nhiều người càng tốt.”
Trong suốt cả ngày, tiếng thét gọi cứu thương, tiếng máy móc và những âm thanh khủng khiếp từ những ca phẫu thuật đầy căng thẳng vẫn vang lên. Khi các thương binh được đưa vào, Samuel cảm thấy một cảm giác nặng nề đè lên tâm trí. Đôi khi, việc chọn ai sẽ được chăm sóc trước trở thành một quyết định khó khăn hơn cả việc thực hiện phẫu thuật.
“Samuel!” Một y tá hốt hoảng chạy vào. “Chúng ta cần anh ngay! Có quá nhiều thương binh sắp đến!”
Samuel chạy theo cô, lòng nặng trĩu. Đột nhiên, các thương binh từ trận chiến vừa kết thúc tràn vào, và không khí tràn ngập tiếng thở hổn hển, mùi thuốc sát trùng và mồ hôi. Samuel nhìn quanh và nhận ra rằng căn phòng đã đầy ắp người.
“Martha! Tình hình thế nào?” Samuel hỏi khi tiến đến bên cạnh cô.
“Có quá nhiều người, và chúng ta không đủ giường,” Martha nói, giọng bà đầy lo lắng. “Hầu hết đều bị thương nặng.”
Samuel nhìn vào mắt từng thương binh, cảm giác thương xót dâng lên. “Hãy đưa những người bị thương nặng vào trước,” anh ra lệnh. “Chúng ta không thể để họ chờ đợi.”
Mọi người bắt đầu di chuyển theo hướng dẫn của Samuel, nhưng ngay khi anh nghĩ rằng mình đã có thể kiểm soát được tình hình, một tiếng hét vang lên.
“Giúp tôi! Cứu tôi với!” Một người lính bị thương gào lên khi được khiêng vào.
Samuel vội vã chạy đến. Đó là một người lính trẻ tuổi, khuôn mặt hốc hác, chân trái của anh ta gần như không còn nguyên vẹn.
“Tôi sẽ giúp anh,” Samuel nói, cảm thấy nỗi đau trong lòng. “Cần có thuốc gây mê và băng ngay lập tức!”
“Bác sĩ, còn những người khác?” Một y tá hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Samuel biết rằng không phải ai cũng có thể cứu sống, và trong lòng anh dâng lên một cơn giận dữ. “Hãy đưa họ vào phòng chờ! Chúng ta phải ưu tiên cho người nào nguy hiểm nhất trước,” anh chỉ đạo.
Đêm xuống, cơn mệt mỏi tràn ngập trong cơ thể Samuel, nhưng không thể nào ngơi nghỉ. Anh nhìn vào mắt những thương binh, biết rằng mỗi quyết định mình đưa ra đều có thể mang lại sự sống hoặc cái chết.
“Samuel, anh có chắc chắn về quyết định của mình không?” Martha hỏi, gương mặt bà thể hiện sự quan tâm sâu sắc. “Có rất nhiều người mà chúng ta không thể cứu.”
Samuel lắc đầu. “Tôi không thể sống với việc biết rằng mình đã từ chối cơ hội cho một ai đó chỉ vì họ đứng ở bên nào trong cuộc chiến này. Mỗi người đều xứng đáng được cứu chữa.”
Khi ca phẫu thuật bắt đầu, mọi thứ dường như diễn ra chậm lại. Samuel cầm dao phẫu thuật, tay run run, nhưng anh biết rằng sự tập trung là điều quan trọng nhất. Anh quyết định sẽ làm tất cả những gì có thể để mang lại hy vọng cho những người đã đặt mạng sống của mình vào tay anh.
“Chúng ta bắt đầu nhé,” Samuel nói, giọng nói đầy tự tin. “Hãy làm việc cùng nhau.”
Khi tiến hành phẫu thuật, không khí căng thẳng bao trùm phòng mổ. Samuel nhận thấy mọi người đều đang nỗ lực hết sức, và điều đó khiến anh cảm thấy mạnh mẽ hơn. Mọi người bắt đầu hỗ trợ lẫn nhau, từng người một đưa dụng cụ cần thiết cho Samuel.
“Cẩn thận với vết thương này!” một y tá nhắc nhở khi thấy Samuel đang làm việc.
Samuel khẽ gật đầu. “Chúng ta không có thời gian để chần chừ. Hãy giữ mọi thứ thật sạch sẽ và nhanh chóng.”
Cuối cùng, sau một thời gian dài căng thẳng, ca phẫu thuật cũng hoàn thành. Samuel nhìn vào gương mặt của người lính trẻ, cảm giác mệt mỏi hòa lẫn với sự hài lòng.
“Tôi đã làm hết sức mình,” anh thở phào nhẹ nhõm. “Bây giờ, hãy để chúng ta chăm sóc cho người tiếp theo.”
Khi đêm đến, ánh đèn trong bệnh viện vẫn sáng. Samuel ngồi xuống ghế, mệt mỏi nhưng không thể ngừng suy nghĩ về những quyết định đã đưa ra trong ngày. Có quá nhiều thương binh đang chờ đợi, và không phải ai cũng sẽ được cứu chữa.
“Martha,” anh nói, cảm giác như những từ ngữ dần trở nên khó khăn. “Chúng ta cần phải xem xét lại cách thức phân loại bệnh nhân.”
“Đúng vậy,” Martha gật đầu. “Chúng ta cần phải làm cho mọi người hiểu rằng đây là tình huống khẩn cấp. Nếu không, sẽ có những người không được cứu.”
Samuel thở dài. “Tôi không thể sống với việc phải chọn ai sẽ sống và ai sẽ chết. Tôi đã từng là bác sĩ vì muốn cứu chữa, không phải để ra quyết định này.”
“Chúng ta không thể làm gì khác,” Martha nói, nhưng vẻ mặt bà cũng đầy lo lắng. “Đó là sự thật của cuộc chiến.”
Samuel cảm thấy nỗi buồn ập đến. Anh nghĩ đến những người mà mình đã gặp trong suốt thời gian qua. John, William, và cả những thương binh khác. Họ đều có câu chuyện của riêng mình, và họ đều xứng đáng có cơ hội.
“Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ không phải đối mặt với những quyết định khó khăn này nữa,” Samuel nói, lòng đầy hy vọng. “Có thể một ngày nào đó, chúng ta sẽ sống trong một thế giới không có chiến tranh.”
Nhưng ngay cả khi anh mơ về điều đó, Samuel biết rằng điều đó có thể sẽ mất rất nhiều thời gian. Cuộc chiến vẫn đang diễn ra, và anh vẫn phải tiếp tục chiến đấu — không chỉ cho sự sống của các thương binh, mà còn cho chính lương tâm và sự nhân đạo của bản thân mình.