Những Vết Thương Không Thể Xóa Nhòa - Chương 5
Chương 5: Những Nỗi Đau
Ánh sáng của buổi sáng chiếu rọi qua các ô cửa sổ của bệnh viện, nhưng tâm trạng của Samuel thì không hề tươi sáng. Sau một đêm dài với nhiều ca phẫu thuật, anh cảm thấy kiệt sức. Tuy nhiên, công việc vẫn đang chờ đợi, và anh biết rằng không thể nghỉ ngơi.
“Martha, tình hình thế nào sáng nay?” Samuel hỏi khi vào phòng làm việc, thấy Martha đang kiểm tra các dụng cụ y tế.
“Chúng ta có thêm nhiều thương binh mới từ trận đánh tối qua. Một số trong số họ bị thương rất nặng,” Martha trả lời, vẻ mặt lo lắng.
Samuel gật đầu. “Hãy sắp xếp các giường và chuẩn bị cho những ca phẫu thuật tiếp theo. Chúng ta cần làm nhanh nhất có thể.”
Khi Samuel bước vào khu điều trị, anh cảm nhận được không khí nặng nề. Những thương binh nằm trên giường, gương mặt họ phản ánh nỗi đau và sự sợ hãi. Samuel cảm thấy lòng mình thắt lại khi nhìn vào mắt họ — những ánh mắt đầy hy vọng nhưng cũng tràn ngập nỗi tuyệt vọng.
“Samuel!” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Đó là John, người lính mà anh đã cứu trong một ca phẫu thuật trước đó. John nằm trên giường, chân trái của anh ta băng bó kỹ lưỡng.
“John! Anh cảm thấy thế nào?” Samuel hỏi, bước đến bên giường.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi ổn. Nhưng tôi vẫn không thể tin được những gì đang diễn ra xung quanh,” John thở dài, ánh mắt anh ta nhìn ra cửa sổ, nơi mà tiếng súng vọng lại từ xa.
“Tất cả chúng ta đều đang trải qua những điều khó khăn. Nhưng anh cần phải giữ vững tinh thần,” Samuel nói, cảm giác nặng nề trong lòng.
“Thật khó để giữ vững tinh thần khi mỗi ngày đều có người chết,” John nói, giọng trầm xuống. “Tôi đã thấy nhiều đồng đội của mình không bao giờ trở về.”
Samuel cảm thấy nỗi đau của John, và cũng nhận ra rằng không chỉ có một người, mà rất nhiều người lính đang trải qua những cảm xúc tương tự. “Đó là một phần của cuộc chiến. Nhưng chúng ta cũng phải nhớ rằng còn có những cơ hội để sống, để thay đổi điều gì đó.”
“Cơ hội? Liệu chúng ta có thể thay đổi được điều gì không?” John hỏi, ánh mắt ngờ vực.
“Có thể, nếu tất cả chúng ta cùng nhau cố gắng,” Samuel trả lời, mặc dù chính bản thân anh cũng không chắc chắn về điều đó.
Khi Samuel quay lại phòng làm việc, một cơn đau nhói bất ngờ ập đến trong lòng. Anh nghĩ đến những người lính mà anh đã phẫu thuật, những người mà có thể sẽ không bao giờ trở về với gia đình. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Liệu có phải anh đã làm đủ để cứu họ chưa?
“Martha!” Anh gọi, quyết tâm trong giọng nói. “Chúng ta cần tổ chức một buổi họp với tất cả nhân viên y tế. Tôi muốn chúng ta nói chuyện về việc hỗ trợ các thương binh và làm cách nào để họ có thể hồi phục tốt nhất.”
Martha gật đầu, sự đồng thuận hiện lên trong ánh mắt bà. “Tôi sẽ gọi họ ngay lập tức.”
Khi cuộc họp bắt đầu, các bác sĩ và y tá đều ngồi quanh bàn, và Samuel cảm thấy áp lực đang dâng cao. “Mọi người, tôi biết chúng ta đang phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phải đứng cùng nhau, hỗ trợ lẫn nhau, để giúp những thương binh này hồi phục,” Samuel bắt đầu.
“Samuel, có rất nhiều thương binh cần chúng ta chăm sóc, nhưng nguồn lực lại hạn chế,” một bác sĩ lớn tuổi nói. “Liệu chúng ta có đủ khả năng để làm điều đó không?”
“Chúng ta sẽ tìm cách! Nếu chúng ta không cố gắng, ai sẽ là người cứu chữa cho họ?” Samuel đáp, giọng nói đầy kiên định.
“Nhưng có những người không thể cứu được, và nếu không cứu được thì sao? Chúng ta sẽ phải sống với điều đó,” một y tá khác lên tiếng.
Samuel cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. “Tôi biết điều đó, nhưng nếu chúng ta không cố gắng hết sức, chúng ta sẽ không thể cứu được bất kỳ ai. Tôi đã thấy quá nhiều cái chết, và tôi không muốn chứng kiến thêm nữa.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?” một bác sĩ trẻ hỏi.
“Chúng ta phải chia sẻ kiến thức và kinh nghiệm của mình. Mỗi người có thể góp phần vào việc cứu chữa. Hãy làm việc cùng nhau và giúp đỡ lẫn nhau,” Samuel nói, cố gắng truyền cảm hứng cho mọi người.
Khi buổi họp kết thúc, Samuel cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Nhưng ngay khi anh bước ra khỏi phòng, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến anh lạnh toát. Những người thương binh vẫn đang nằm chờ đợi sự giúp đỡ, và áp lực từ cuộc chiến vẫn không ngừng đè nặng lên tâm trí anh.
“Samuel!” Một giọng nói vang lên từ cuối hành lang. Đó là William, người bạn mà anh đã phẫu thuật trước đó. William đang ngồi trên giường, đôi mắt tràn đầy quyết tâm.
“William! Anh cảm thấy thế nào?” Samuel hỏi, mừng rỡ khi thấy William đã hồi phục một chút.
“Tôi ổn. Nhưng tôi cần phải nói chuyện với anh,” William nói, giọng nói nghiêm túc. “Có những điều mà tôi không thể giữ im lặng nữa.”
Samuel ngồi xuống bên giường, lòng hồi hộp. “Có chuyện gì vậy?”
“Chúng ta không thể tiếp tục sống trong cuộc chiến này mãi mãi,” William nói. “Tôi đã thấy quá nhiều người mất mát, quá nhiều đau thương. Tôi không muốn trở thành một phần của cuộc chiến này nữa.”
Samuel cảm thấy mơ hồ trong lòng. “Ý anh là sao?”
“Tôi muốn chúng ta tìm cách tạo ra sự thay đổi. Nếu có thể, hãy cùng nhau kêu gọi hòa bình. Có thể chúng ta có thể tạo ra một cuộc cách mạng trong cách mà cả hai phe nhìn nhận lẫn nhau,” William đề xuất.
“Nhưng liệu điều đó có thể thực hiện được không? Trong khi chiến tranh vẫn đang diễn ra?” Samuel hỏi, trong lòng đầy hoài nghi.
“Chúng ta có thể thử,” William trả lời, ánh mắt anh sáng lên. “Nếu chúng ta không làm gì, thì cuộc chiến này sẽ không bao giờ kết thúc. Có thể chúng ta sẽ không thay đổi được ngay lập tức, nhưng ít nhất chúng ta sẽ làm cho mọi người nhận thức được điều đó.”
Samuel ngẫm nghĩ về lời nói của William. Anh cảm nhận được sự khao khát về hòa bình trong lòng mình. “Nếu chúng ta quyết tâm, có thể sẽ có cách nào đó để kêu gọi hòa bình. Nhưng chúng ta cần sự hỗ trợ từ nhiều người.”
“Chúng ta cần phải bắt đầu từ chính những người mà chúng ta đang cứu chữa,” William khẳng định. “Hãy cho họ thấy rằng có một con đường khác ngoài chiến tranh.”
Samuel gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng. Có lẽ đây chính là cơ hội để không chỉ cứu chữa cho những thương binh mà còn giúp họ xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn.
“Tôi sẽ đứng bên anh, William. Chúng ta sẽ làm điều này cùng nhau,” Samuel nói, nắm chặt tay bạn mình, lòng quyết tâm dâng lên mãnh liệt.
Đêm đến, trong khi ánh đèn vẫn sáng trong bệnh viện, Samuel cảm thấy rằng một cuộc chiến mới đang bắt đầu. Không phải là cuộc chiến với vết thương hay sự sống và cái chết, mà là cuộc chiến trong trái tim và tâm hồn con người. Đó là một cuộc chiến vì hòa bình, vì sự kết nối giữa những con người đang sống trong một thế giới đầy hỗn loạn.
Samuel biết rằng con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng anh cũng hiểu rằng nếu không bắt đầu, sẽ không bao giờ có cơ hội nào để thay đổi. Anh sẽ làm mọi thứ có thể để biến điều đó thành hiện thực, không chỉ cho những thương binh mà cho toàn bộ nhân loại.