Những Vết Thương Không Thể Xóa Nhòa - Chương 6
Chương 6: Thử Thách Khoa Học
Sáng hôm sau, bầu không khí trong bệnh viện dường như đã khác hẳn. Dù vẫn còn sự căng thẳng trong mỗi ánh mắt, nhưng có một luồng sinh khí mới đang len lỏi trong lòng mọi người. Samuel biết rằng mọi người đã bắt đầu chia sẻ một mục tiêu chung — không chỉ là cứu chữa cho các thương binh, mà còn là tạo ra sự thay đổi trong cách mà mọi người nhìn nhận cuộc chiến này.
Samuel và William đã lên kế hoạch cho một cuộc gặp gỡ với các thương binh. Họ sẽ thảo luận về sự cần thiết của hòa bình và tìm cách truyền bá thông điệp này đến những người lính khác.
“Samuel, anh nghĩ chúng ta có thể bắt đầu từ đâu?” William hỏi, ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm.
“Chúng ta cần phải tổ chức một buổi thuyết trình cho các thương binh. Hãy nói với họ về những trải nghiệm của chính mình và lý do mà chúng ta cần phải ngừng lại,” Samuel đề xuất. “Đồng thời, chúng ta cũng có thể trình bày những tiến bộ trong y học mà chúng ta đang thực hiện để cứu chữa cho những người bị thương.”
“Đó là một ý tưởng hay! Chúng ta sẽ kết hợp các câu chuyện cá nhân với các phương pháp y học tiên tiến mà chúng ta đã sử dụng,” William đồng tình, tâm trí anh bắt đầu hình dung về cách mà họ có thể thực hiện.
Ngày hôm đó, Samuel dành nhiều thời gian trong phòng thí nghiệm của bệnh viện, nơi mà anh cùng với Martha đã thực hiện nhiều thử nghiệm y học mới. Họ đã nghiên cứu cách sử dụng thuốc kháng sinh để điều trị các vết thương, giảm nguy cơ nhiễm trùng, và cải thiện khả năng hồi phục cho thương binh.
“Martha, anh nghĩ rằng nếu chúng ta có thể trình bày những nghiên cứu này cho các thương binh, điều đó sẽ giúp họ hiểu được rằng y học có thể mang lại hy vọng, ngay cả trong thời điểm tăm tối này,” Samuel nói, ánh mắt anh đầy quyết tâm.
“Chắc chắn rồi, Samuel. Những phát hiện mới có thể tạo ra một ấn tượng lớn trong lòng họ,” Martha trả lời, vẻ mặt nghiêm túc. “Nhưng chúng ta cũng cần phải chuẩn bị thật tốt cho buổi thuyết trình.”
Khi cả hai bắt tay vào việc chuẩn bị tài liệu, Samuel cảm thấy một sự hồi hộp dâng trào. Anh biết rằng buổi thuyết trình này không chỉ là về y học, mà còn là về việc thuyết phục những người lính thấy được ánh sáng giữa bóng tối của cuộc chiến.
Ngày thuyết trình đến, bệnh viện tràn ngập những thương binh. Họ ngồi trong một phòng lớn, ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng cũng tràn ngập hy vọng. Samuel đứng ở phía trước, bên cạnh William và Martha.
“Xin chào mọi người, hôm nay chúng ta sẽ nói về những gì chúng tôi đã học được trong thời gian qua,” Samuel bắt đầu, giọng nói của anh mạnh mẽ. “Chúng ta đang sống trong một thời kỳ khó khăn, nhưng tôi muốn các anh biết rằng vẫn còn hy vọng.”
William đứng lên, gương mặt anh tỏ rõ sự quyết tâm. “Chúng tôi đã trải qua những điều tồi tệ trong cuộc chiến này. Nhưng chúng tôi cũng đã học được rằng có những con đường khác để chữa lành, không chỉ là chiến tranh.”
Samuel tiếp tục, “Chúng tôi đã nghiên cứu và thử nghiệm các phương pháp y học tiên tiến. Một trong những điều mà chúng tôi thấy rất hiệu quả là việc sử dụng thuốc kháng sinh để điều trị các vết thương. Điều này giúp ngăn ngừa nhiễm trùng và tăng khả năng hồi phục.”
Những người lính bắt đầu lắng nghe, ánh mắt họ chuyển từ sự nghi ngờ sang sự quan tâm. Samuel biết rằng đây chính là cơ hội để họ mở lòng.
“Mỗi người trong chúng ta đều xứng đáng có cơ hội sống,” Samuel nói. “Cuộc chiến này có thể tàn phá chúng ta, nhưng nó cũng không thể định nghĩa chúng ta. Chúng ta có thể lựa chọn sống và chiến đấu cho một tương lai tốt đẹp hơn.”
“Và điều đó bắt đầu từ việc hiểu rằng cuộc chiến không chỉ là về chính trị, mà còn là về con người,” William nói thêm. “Chúng ta đều là những con người có cảm xúc, có gia đình, có ước mơ.”
Buổi thuyết trình diễn ra trong không khí im lặng. Samuel cảm nhận được sự căng thẳng trong phòng, nhưng cũng có sự hy vọng đang bắt đầu nhen nhóm. Các thương binh bắt đầu trao đổi ánh mắt với nhau, họ đang lắng nghe và suy nghĩ.
“Mọi người, nếu chúng ta có thể cùng nhau khôi phục lại niềm tin, chúng ta có thể tạo ra sự thay đổi,” Martha nói, thêm vào. “Hãy tưởng tượng rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ không phải đối mặt với cái chết mỗi ngày. Chúng ta có thể giúp nhau sống.”
Một thương binh đứng dậy, gương mặt đầy nước mắt. “Tôi đã thấy quá nhiều bạn bè của mình chết. Nhưng tôi không muốn cái chết này xảy ra vô nghĩa. Tôi muốn làm điều gì đó. Tôi muốn sống!”
“Đó chính là tinh thần mà chúng ta cần,” Samuel nói, lòng anh tràn đầy cảm xúc. “Chúng ta cần phải đứng lên và chiến đấu không phải chỉ cho một bên, mà cho tất cả.”
Khi buổi thuyết trình kết thúc, không khí trong phòng đã thay đổi. Mọi người không còn nhìn nhau bằng ánh mắt của kẻ thù, mà là của những người bạn, những người có chung một mục tiêu. Họ đã bắt đầu hiểu rằng cuộc chiến này không chỉ là về lý tưởng, mà còn về sự sống, sự sống mà mỗi người đều xứng đáng có.
Ngày hôm sau, Samuel cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. Anh đã gửi một bức thư đến các chỉ huy của cả hai phe, mời họ tham gia một cuộc họp để thảo luận về việc chấm dứt chiến tranh và tìm kiếm hòa bình. Đó là một quyết định táo bạo, nhưng Samuel tin rằng nếu không bắt đầu từ đâu, thì sẽ không bao giờ có cơ hội.
“Martha, anh có nghĩ rằng chúng ta có thể đạt được điều gì không?” Samuel hỏi, lòng đầy lo âu.
“Mọi người đều xứng đáng có cơ hội,” Martha trả lời. “Chúng ta không thể ngồi im và chờ đợi. Nếu không, chúng ta sẽ chỉ làm cho tình hình tồi tệ hơn.”
Samuel gật đầu, sự quyết tâm dâng trào trong lòng. “Đúng vậy. Chúng ta sẽ làm điều này. Chúng ta sẽ không chỉ cứu chữa thương binh mà còn tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn cho tất cả.”
Và với suy nghĩ đó, Samuel bước ra khỏi phòng, lòng tràn đầy hy vọng về những gì sẽ đến trong tương lai. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, nhưng anh tin rằng đã đến lúc bắt đầu một cuộc chiến khác — một cuộc chiến vì hòa bình và tình người.