Nidalee - Thợ Săn Hoang Dã - Chương 1
Chương 1: Tiếng Gầm của Rừng Già
Ánh nắng chiều xuyên qua tán lá rậm rạp của khu rừng già, tạo nên những vệt sáng yếu ớt trên nền đất phủ đầy cỏ và lá mục. Nidalee di chuyển nhanh nhẹn giữa các bụi cây, đôi chân trần không gây ra tiếng động nào trên lớp thảm thiên nhiên mềm mại. Cô cảm nhận được sự hòa hợp với mọi thứ xung quanh: tiếng hót líu lo của chim chóc, tiếng thở nhẹ nhàng của những loài thú ẩn nấp, và cả hơi thở của gió lùa qua từng kẽ lá.
Bóng dáng thon thả của Nidalee uyển chuyển như báo, cô cúi xuống nhìn vết chân của một con nai, mới đây thôi, nó còn đi ngang qua đây. Cô nhếch mép cười nhẹ, trong lòng thầm đoán nó đã đi đâu. Nhưng khi chuẩn bị tiến lên phía trước để tiếp tục cuộc săn mồi, một âm thanh khác thường lọt vào tai cô.
Tiếng động cơ xa xa.
Nidalee đứng sững lại, đôi tai sắc bén lắng nghe kỹ hơn. Tiếng động này không giống bất cứ âm thanh nào mà cô từng nghe trong rừng. Không phải tiếng thú săn mồi, cũng chẳng phải tiếng cây đổ trong gió lớn. Đây là âm thanh của máy móc – một thứ lạ lẫm, phá vỡ sự bình yên của rừng già.
Cô khẽ cau mày, đôi mắt vàng ánh nhìn sâu vào khu rừng trước mặt. Cô đưa tay chạm nhẹ vào lớp đất ẩm dưới chân, cảm nhận sự rung chuyển mơ hồ từ lòng đất. “Chuyện gì đang xảy ra?” cô thì thầm với chính mình.
Một tiếng động lớn hơn vang lên, kèm theo đó là tiếng xé toạc của cây cối bị đốn ngã.
“Không thể nào,” Nidalee thốt lên. Cô vội vàng chuyển sang trạng thái báo đen, đôi mắt sắc lẹm, cơ thể mảnh dẻ nhưng đầy sức mạnh. Cô lao đi, vượt qua các lùm cây, nhảy qua những tảng đá lớn mà không chút do dự. Mỗi bước chân đều nhanh nhẹn và chính xác, như thể cô là một phần của khu rừng, một mảnh ghép hoàn hảo giữa sự sống hoang dã.
Chạy được một lúc, cô dừng lại trên một gò đất cao, từ đó nhìn xuống phía dưới. Trước mắt cô là một cảnh tượng không ngờ tới: những chiếc xe cơ giới khổng lồ đang di chuyển giữa rừng già, chúng đốn ngã hàng loạt cây cổ thụ và mở đường cho những kẻ xâm lược. Người đàn ông mặc giáp kim loại và cầm theo vũ khí, dường như đang chuẩn bị tiến sâu vào rừng.
Nidalee nheo mắt lại, trái tim cô đập nhanh hơn.
“Chúng là ai? Tại sao chúng lại phá hoại khu rừng này?” Nidalee tự hỏi. Cô nhớ lại lời dạy của thú mẹ – một con báo đã nuôi lớn cô – rằng không phải tất cả những gì đến từ bên ngoài rừng đều có thiện chí.
Một tiếng gọi vang lên từ phía sau. Nidalee giật mình quay lại, nhận ra đó là lũ báo con cô từng bảo vệ, chúng xuất hiện ngay cạnh cô với vẻ lo lắng. Một con báo non rụt rè nói:
“Chị Nidalee, những tiếng động lạ này… chúng làm bọn em sợ.”
Nidalee cúi xuống, đưa tay vuốt ve đám lông mềm của chúng để trấn an. “Chị sẽ bảo vệ các em, đừng lo. Nhưng chúng ta phải chuẩn bị.” Cô nhìn về phía những kẻ xâm lược một lần nữa, đôi mắt ánh lên quyết tâm. “Khu rừng này là nhà của chúng ta, và không ai có quyền phá hủy nó.”
Một con báo con khác run rẩy hỏi: “Chúng ta có đủ sức mạnh để chống lại chúng không, chị?”
Nidalee cười nhẹ, nhưng trong lòng cô cũng không thể phủ nhận sự lo lắng. “Chúng ta là một phần của khu rừng này, chúng ta có sức mạnh mà bọn chúng không bao giờ hiểu được. Giờ là lúc chúng ta phải hành động.”
Trong lúc Nidalee và bầy báo con đang trao đổi, một tiếng la lớn vọng lên từ dưới thung lũng. Một trong những tên lính đã phát hiện ra cô từ xa.
“Nhìn kìa! Có một người phụ nữ! Bắt lấy cô ta!” tên lính hét lớn, và một nhóm binh lính bắt đầu tiến lại gần, mang theo những cây cung và vũ khí sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nidalee nheo mắt, lùi về sau vài bước. Cô có thể cảm nhận sự căng thẳng và sợ hãi từ bầy báo con. “Chạy đi,” cô ra lệnh. “Hãy tìm nơi an toàn.”
Bầy báo con lủi nhanh vào bụi rậm, trong khi Nidalee đứng lại, sẵn sàng đối mặt với kẻ thù.
Khi binh lính tiếp cận, Nidalee nhanh chóng hóa báo, cơ thể cô ngay lập tức chuyển thành một con báo đen mạnh mẽ. Những chiếc móng vuốt sắc nhọn của cô cắm sâu xuống đất, và cô gầm lên, tiếng gầm vọng khắp khu rừng, khiến cả những chiếc lá cũng rung lên vì sợ hãi.
Những tên lính dừng lại, đôi mắt kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Một trong số chúng rụt rè lên tiếng: “Đó là gì vậy? Một con thú… hay là người?”
Không cho chúng cơ hội thắc mắc thêm, Nidalee lao tới. Với tốc độ như chớp, cô nhảy vọt lên, cào mạnh vào tên lính đi đầu. Hắn gục xuống ngay lập tức, vũ khí rơi khỏi tay. Những tên còn lại hoảng hốt giương cung bắn, nhưng Nidalee đã nhanh chóng tránh khỏi đường tên, di chuyển với sự linh hoạt của loài báo.
Một tên lính khác lao tới từ bên phải, nhưng trước khi hắn kịp tấn công, Nidalee đã vồ lấy hắn, hạ gục hắn với một cú cắn mạnh. Cô có thể cảm nhận sự sợ hãi từ kẻ thù, và điều đó càng khiến cô quyết tâm hơn.
Sau khi hạ gục đám lính, Nidalee đứng thở dốc, cơ thể vẫn giữ nguyên hình dạng báo. Những vết máu đỏ loang lổ trên bộ lông đen bóng loáng của cô. Nhưng cô không cảm thấy đau đớn, chỉ có sự giận dữ dâng trào trong lòng.
“Chúng ta sẽ không lùi bước,” cô thì thầm, ánh mắt hướng về phía những kẻ xâm lược xa xa. “Rừng già là nhà của ta, và không ai có thể lấy nó đi.”
Lặng lẽ, cô trở lại hình dáng con người, đôi mắt sắc bén vẫn ánh lên ngọn lửa quyết tâm. Cô biết rằng đây chỉ là khởi đầu. Kẻ thù vẫn còn đó, và cuộc chiến bảo vệ khu rừng còn dài.
Nidalee nhìn về phía xa, nơi đội quân xâm lược đang chặt hạ những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, và cô thề rằng sẽ bảo vệ khu rừng bằng mọi giá.
Câu chuyện của Nidalee đã bắt đầu, và tiếng gầm của rừng già sẽ tiếp tục vang vọng trong trái tim cô, dẫn dắt cô qua những trận chiến sắp tới.