Nidalee - Thợ Săn Hoang Dã - Chương 2
Chương 2: Bóng Tối Từ Biên Giới
Nidalee thận trọng di chuyển qua những bụi cây rậm rạp. Trận chiến nhỏ với đám lính vừa qua chỉ là khởi đầu, và cô biết rằng sẽ còn nhiều kẻ thù khác đang tiến vào sâu hơn trong khu rừng già. Đứng từ một gò đất cao, cô nhìn về phía những chiếc máy móc to lớn đang chậm rãi di chuyển vào trung tâm rừng. Chúng kéo theo những cây gỗ bị đốn ngã, mỗi lần như thế, Nidalee cảm nhận được sự đau đớn của khu rừng.
“Chúng không chỉ đến đây để phá hủy,” cô tự nhủ, đôi mắt sắc lạnh quan sát cẩn thận. “Chúng có mục đích, và đó chắc chắn là những gì nằm sâu bên trong rừng.”
Nidalee hiểu rõ khu rừng như chính lòng bàn tay mình. Bên dưới lớp cây rậm rạp này, khu rừng che giấu những nguồn tài nguyên quý giá, những loài thảo dược hiếm và cả những bí mật cổ xưa của thiên nhiên mà con người chỉ có thể mơ đến. Có lẽ, đó là lý do mà đội quân xâm lược quyết tâm chiếm lấy rừng già.
Một buổi tối mù mịt, Nidalee trở về căn lều nhỏ bằng lá cây và gỗ khô mà cô đã dựng từ khi còn bé. Lửa cháy bập bùng, chiếu sáng khuôn mặt nghiêm nghị của cô. Bầy báo con đã tản ra đi kiếm ăn, chỉ còn lại cô ngồi một mình trước ánh lửa.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận sự chuyển động của khu rừng. Nhưng sự yên bình ấy lại bị phá vỡ khi một bóng dáng đột ngột xuất hiện phía bên kia ánh sáng. Nidalee bật dậy, tay nắm lấy ngọn giáo dài đang cắm dưới đất.
“Tôi không phải kẻ thù,” một giọng nói khàn khàn vang lên từ bóng tối.
Nidalee chĩa giáo về phía người lạ, đôi mắt của cô ánh lên sắc lạnh như một con thú săn mồi. “Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”
Từ bóng tối, một người đàn ông lớn tuổi bước ra, dáng người gầy gò, khoác chiếc áo da cũ kỹ. Trên khuôn mặt hằn lên những vết sẹo, và ánh mắt ông ta lộ rõ sự mệt mỏi nhưng không thiếu đi vẻ kiên quyết.
“Tên tôi là Rurik,” ông ta nói chậm rãi, cẩn thận quan sát phản ứng của Nidalee. “Tôi từng là một thợ săn trong khu rừng này, giống như cô. Nhưng giờ đây, tôi đến để cảnh báo cô về đội quân xâm lược.”
Nidalee không hạ vũ khí, đôi mắt vẫn đầy sự ngờ vực. “Tại sao ta phải tin ngươi?”
Rurik cười mỉa mai, nhưng không phải vì sự chế giễu mà vì thấu hiểu. “Tôi không mong cô tin tôi ngay lập tức. Nhưng cô đã thấy chúng. Đội quân kia không chỉ muốn phá rừng, chúng muốn lấy đi thứ mà không ai nên chạm tới.”
“Thứ gì?” Nidalee hỏi, vẫn không rời mắt khỏi Rurik.
“Trái tim của khu rừng,” ông ta thì thầm, giọng điệu trở nên nghiêm trọng. “Một cổ vật được chôn sâu dưới lòng đất, tại nơi mà rừng già bắt nguồn. Nó là thứ giữ cho khu rừng này tồn tại, và khi bị xâm phạm, cả khu rừng sẽ tàn lụi.”
Nidalee nheo mắt, cố gắng nắm bắt thông tin. “Nếu thứ ngươi nói là thật, tại sao ngươi không làm gì mà lại đến đây cảnh báo ta?”
Rurik thở dài, ánh mắt hiện rõ sự mệt mỏi. “Tôi đã cố gắng chống lại chúng. Nhưng đội quân này mạnh hơn tôi tưởng. Chúng có phép thuật, có công nghệ. Tôi chỉ là một thợ săn già không còn sức mạnh, nhưng cô… cô là một phần của khu rừng này. Cô có thể bảo vệ nó.”
Nidalee giữ im lặng một lúc, đôi mắt quan sát kỹ càng người đàn ông trước mặt. Cô cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của ông, và trực giác hoang dã mách bảo cô rằng Rurik không phải kẻ dối trá.
Đêm đó, họ ngồi bên ánh lửa, trao đổi thông tin và kế hoạch. Rurik đã thu thập được nhiều thông tin về đội quân xâm lược trong những tuần qua. Ông biết rằng đội quân này đến từ một vương quốc xa xôi, nơi mà công nghệ và phép thuật đang phát triển vượt bậc. Lãnh đạo của chúng là một pháp sư quyền lực, kẻ tin rằng cổ vật của khu rừng có thể đem lại cho hắn sức mạnh vô biên.
Nidalee lặng nghe, nhưng trong lòng cô, ngọn lửa giận dữ ngày càng bùng cháy.
“Chúng muốn cướp đi sức sống của khu rừng này, nhưng chúng không hiểu rằng khu rừng không dễ bị khuất phục,” cô nói, giọng kiên quyết. “Ta sẽ không để chúng làm điều đó.”
Rurik gật đầu, nhìn Nidalee với sự kính trọng. “Tôi sẽ giúp cô trong khả năng của mình. Nhưng cô sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn hơn bất cứ thứ gì cô từng gặp trước đây.”
Nidalee cười khẩy, đôi mắt lấp lánh. “Ta đã sống cả đời ở đây. Kẻ nào dám xâm phạm khu rừng này sẽ phải trả giá đắt.”
Rạng sáng, Nidalee chuẩn bị rời căn lều để bắt đầu kế hoạch. Nhưng trước khi cô đi, Rurik nói với cô một điều quan trọng.
“Hãy nhớ, Nidalee. Cổ vật ấy không chỉ là nguồn sống của khu rừng mà còn là thứ kết nối cô với nó. Nếu cô không thể bảo vệ nó… rừng sẽ mất tất cả, và cô cũng vậy.”
Nidalee quay lại, ánh mắt cương quyết. “Ta sẽ không để điều đó xảy ra.”
Cô biến thành báo và biến mất vào bóng tối của rừng già, để lại Rurik đứng nhìn theo, ánh mắt đầy lo lắng.
Cuộc chiến bảo vệ khu rừng đã bắt đầu.
Chương 2 kết thúc với bóng đêm bao phủ khu rừng, nhưng Nidalee và các sinh vật của khu rừng sẵn sàng cho trận chiến lớn sắp tới.