Nunu & Willump - Cậu Bé Và Người Khổng Lồ Tuyết - Chương 2
Chương 2: Bão Tuyết Bí Ẩn
Ngày hôm sau, ánh sáng của bình minh bị che phủ bởi những đám mây dày đặc. Bầu trời xám xịt, và gió rít qua các khe núi như những tiếng thở dài của vùng đất băng giá. Nunu và Willump đang chuẩn bị cho hành trình đầy thử thách sắp tới của họ.
“Willump, chúng ta đã sẵn sàng chưa?” Nunu hỏi, đôi mắt cậu đầy sự quyết tâm.
Willump, với kích thước khổng lồ và bộ lông trắng như tuyết, gật đầu đáp: “Hừm… Đã sẵn sàng, Nunu. Tuyết dày, gió mạnh, nhưng chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa.”
Hai bạn đồng hành nhanh chóng thu dọn hành lý. Nunu mang theo một chiếc ba lô nhỏ với vài món đồ cần thiết: một bản đồ cũ, một số thực phẩm, và một chiếc compa. Willump, ngoài sức mạnh vững chắc của mình, chỉ cần mang thêm một chiếc chăn lớn để bảo vệ Nunu trong những lúc cần thiết.
Khi họ bước ra khỏi lều, cơn bão tuyết đã bắt đầu tấn công dữ dội hơn. Những bông tuyết rơi dày đặc, che khuất mọi thứ xung quanh. Nunu nheo mắt, cố gắng nhìn rõ con đường phía trước. Cậu biết rằng tìm mẹ của mình không phải là điều dễ dàng, nhưng quyết tâm và lòng tin vào bạn bè sẽ dẫn đường cho cậu.
“Chúng ta cần phải di chuyển nhanh chóng trước khi bão tuyết càng lúc càng mạnh,” Willump nói, giọng của anh vang lên như một tiếng gầm nhẹ trong tiếng gió.
Cả hai bắt đầu tiến về phía đông, nơi Nunu tin rằng có thể tìm thấy dấu vết của mẹ mình. Trên đường đi, họ gặp phải nhiều thử thách. Những cơn gió mạnh có thể dễ dàng thổi bay một người, và tuyết đóng băng dưới chân khiến mỗi bước đi trở nên khó khăn hơn.
“Có vẻ như chúng ta đang đi đúng hướng,” Nunu nói khi cậu nhận thấy những dấu vết nhỏ của băng giá còn sót lại trên những cây cối xung quanh. “Mẹ luôn nói rằng bà có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Có thể bà đã đi qua đây.”
Willump đi sau lưng Nunu, bảo vệ cậu khỏi những cơn gió mạnh bằng cách chắn gió bằng cơ thể to lớn của mình. Đôi lúc, anh dùng tay lớn để dọn tuyết khỏi đường đi, giúp Nunu dễ dàng di chuyển hơn.
Khi trời đã gần tối, cả hai dừng lại để nghỉ ngơi. Họ ngồi bên một cây thông cổ thụ to lớn, được bao phủ bởi một lớp tuyết dày. Willump lấy ra một số thực phẩm để cùng ăn tối, trong khi Nunu mở bản đồ ra kiểm tra.
“Willump, chúng ta đã đi rất xa rồi. Nhưng nếu mẹ của tôi còn sống, bà sẽ vẫn để lại dấu vết,” Nunu nói, đôi mắt cậu nhìn chăm chú vào bản đồ. “Có lẽ chúng ta cần phải tìm một nơi trú ẩn qua đêm.”
Willump gật đầu và nói: “Chúng ta có thể tìm một hang động gần đây để nghỉ ngơi. Cần phải giữ ấm và chuẩn bị cho ngày mai.”
Sau bữa tối đơn giản, Nunu và Willump đi tìm một hang động gần đó. Họ tìm thấy một hang đá ấm áp, nơi có thể che chắn khỏi cơn bão tuyết bên ngoài. Họ trải chiếc chăn lớn và tạo ra một góc ấm cúng bên trong hang động.
“Nunu, cậu có cảm thấy rằng có điều gì đó không ổn không?” Willump hỏi khi ánh sáng của đống lửa phản chiếu trên các bức tường hang.
Nunu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có vẻ như có một thứ gì đó trong không khí… một cảm giác lạnh lẽo hơn bình thường. Nhưng đừng lo lắng, Willump. Chúng ta sẽ tìm ra điều gì đang xảy ra. Mẹ của tôi cũng có thể cảm nhận được điều này.”
Cả hai ngồi bên đống lửa, giữ ấm cơ thể và chuẩn bị cho những thử thách sắp tới. Trong khi đó, bên ngoài hang động, cơn bão tuyết vẫn tiếp tục tấn công dữ dội, như thể đang che giấu một bí mật lớn mà Nunu và Willump chưa thể hiểu hết.