Olaf - Chiến Binh Bất Tử - Chương 2
Chương 2: Trận Chiến Đẫm Máu
Tiếng gió rít hòa cùng tiếng gầm của kẻ thù càng làm bầu không khí trở nên căng thẳng. Olaf lao nhanh về phía trước, đôi rìu khổng lồ trong tay sáng lên trong ánh lửa và tuyết trắng. Hắn cảm thấy tim đập nhanh hơn, máu nóng cuộn chảy trong huyết quản, một niềm khát khao mãnh liệt cho cái chết vinh quang đang thúc giục hắn.
Rurik chạy theo sau Olaf, lòng nặng trĩu lo lắng. Phía trước là chiến trường, nơi một nhóm chiến binh giáp sắt xông vào ngôi làng. Chúng đến từ một bộ tộc láng giềng, tàn bạo và khát máu, với ý định chiếm đoạt tài nguyên của Freljord. Tiếng hò reo của bọn chúng vang vọng trong đêm tối, hòa cùng âm thanh của những trận chiến đầu tiên.
“Giết sạch bọn chúng!” Olaf hét lớn, giọng vang như sấm rền. Với một cú vung rìu mạnh mẽ, hắn lao vào đội hình địch, tạo ra một cơn bão của sự tàn sát. Những kẻ xâm lược không có thời gian phản ứng trước khi bị cắt đứt bởi những nhát rìu chết chóc của hắn. Máu bắn tung tóe trên nền tuyết trắng, và tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp nơi.
Rurik theo sau Olaf, cố gắng bắt kịp tốc độ của hắn. Cậu vung gươm chống lại kẻ thù, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Olaf, người chiến binh bất tử đang làm chủ trận địa. Mỗi cú đánh của Olaf đều mang theo sức mạnh kinh hoàng, không ai có thể đứng vững trước hắn. Mặc dù kẻ thù đông hơn, nhưng sức mạnh của Olaf đã khiến chúng sợ hãi, lùi bước trước cơn thịnh nộ của hắn.
Một tên chiến binh kẻ thù, to lớn và vạm vỡ, tiến lên, gầm lên thách thức. “Ngươi là ai mà dám thách thức đội quân này?”
Olaf không đáp lời, đôi mắt hắn bừng lên ngọn lửa của sự khao khát. Hắn lao thẳng về phía trước, cả hai chiếc rìu sáng loáng trong tay. Tên chiến binh xông vào, vung kiếm định chém Olaf, nhưng quá chậm. Olaf né đòn, rồi với một cú xoay người mạnh mẽ, rìu của hắn đâm thẳng vào ngực đối thủ. Tên chiến binh kẻ thù gục ngã trong tích tắc, chết không kịp kêu một tiếng.
Rurik chứng kiến tất cả, trái tim cậu đập mạnh. “Olaf! Cẩn thận!” Cậu hét lên khi thấy một kẻ địch từ phía sau Olaf đang lao tới với thanh gươm giơ cao. Nhưng Olaf dường như đã cảm nhận được. Hắn xoay người nhanh như chớp, dùng chiếc rìu còn lại vung lên, chém ngang cổ kẻ tấn công. Máu bắn tung lên không trung, và một thân xác vô hồn ngã xuống tuyết trắng.
Sau khi giết gục kẻ thù, Olaf đứng lại một lúc, hơi thở dồn dập. Hắn liếc nhìn quanh chiến trường, nơi những chiến binh khác của ngôi làng cũng đang xông vào chiến đấu. Máu, lửa, và tiếng thét la bao trùm khắp nơi. Nhưng với Olaf, tất cả những gì hắn cảm nhận được chỉ là sự trống rỗng.
Rurik chạy đến bên cạnh Olaf, hổn hển hỏi: “Ngươi… ngươi có sao không, Olaf?”
Olaf không trả lời ngay lập tức. Hắn cúi xuống nhìn xác những kẻ thù dưới chân mình, đôi mắt lạnh lẽo và vô hồn. “Vẫn chưa đủ…” hắn thì thầm.
“Chưa đủ?” Rurik ngạc nhiên. “Ngươi đã giết nhiều kẻ thù. Chúng ta đã gần như đánh bại bọn chúng. Tại sao ngươi còn muốn nhiều hơn?”
Olaf quay đầu nhìn Rurik, ánh mắt đầy sự phẫn nộ và bất mãn. “Ngươi không hiểu đâu, Rurik. Cái chết mà ta tìm kiếm không phải là cái chết tầm thường. Ta muốn chết trong tay một kẻ thù xứng đáng, trong một trận chiến vĩ đại. Nhưng bọn chúng… chúng quá yếu đuối. Cái chết của chúng không mang lại cho ta sự giải thoát.”
Rurik đứng im, lặng thinh trước lời nói của Olaf. Cậu cảm thấy lòng ngực nặng trĩu, không biết nên nói gì để an ủi người chiến binh bất tử này. Trong khi đó, kẻ thù còn lại cũng bắt đầu tháo chạy, để lại những xác chết và máu trên nền tuyết.
Trận chiến kết thúc, nhưng trong lòng Olaf không có niềm vui của người chiến thắng. Hắn đứng đó, nhìn những kẻ sống sót bỏ chạy, lòng ngập tràn sự bất mãn. “Đây không phải là trận chiến mà ta mong đợi…” Hắn lẩm bẩm.
Rurik nhìn quanh chiến trường, nhận ra rằng ngôi làng đã được cứu. Nhưng trong lòng cậu, vẫn còn một câu hỏi lớn không thể giải đáp. “Olaf,” cậu nói khẽ, “ngươi tìm kiếm điều gì ở trận chiến? Ngươi muốn cái chết vinh quang, nhưng tại sao ngươi không thể chấp nhận rằng mình đã làm đủ rồi?”
Olaf không trả lời ngay lập tức. Hắn nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi bóng tối của đêm Freljord đang dần bao phủ. “Ta không thể sống mãi với nỗi đau này, Rurik. Mỗi ngày trôi qua, ta lại cảm thấy mình mất đi một phần của chính mình. Ta muốn tìm cái chết, nhưng đồng thời, ta không thể rời bỏ cuộc chiến. Đó là lời nguyền của ta.”
Cả hai im lặng đứng nhìn tuyết rơi dày thêm. Nhưng trong tâm trí Olaf, một giọng nói khác vang lên, thì thầm về những kẻ thù mạnh hơn, về những trận chiến khốc liệt hơn đang chờ đợi hắn. Và hắn biết, cuộc hành trình của mình còn lâu mới kết thúc.
Olaf và Rurik quay trở về làng, nhưng trong lòng Olaf, sự khao khát một trận chiến thật sự vẫn bùng cháy. Hắn biết rằng số phận vẫn chưa đưa ra thử thách cuối cùng dành cho hắn.