Olaf - Chiến Binh Bất Tử - Chương 3
Chương 3: Tiếng Gọi Từ Bóng Tối
Sau khi trận chiến kết thúc, ngôi làng trở lại sự yên tĩnh quen thuộc. Tuyết rơi dày hơn, bao phủ tất cả mọi thứ dưới lớp vải trắng mỏng manh. Những người sống sót bắt đầu dọn dẹp xác chết và sửa chữa thiệt hại. Nhưng trong lòng Olaf, một sự trống rỗng lớn dần, lấp đầy bởi sự bất mãn và nỗi ám ảnh về cái chết mà hắn chưa thể chạm tới.
Trong ngôi lều của trưởng làng, những chiến binh tập trung bàn bạc về tương lai. Rurik, giờ đây đã trở thành một trong những chiến binh đáng tin cậy nhất của làng, lặng lẽ ngồi nghe mọi người nói chuyện. Nhưng cậu không thể không chú ý đến Olaf, người đang ngồi ở góc lều, im lặng và xa cách, tay siết chặt chiếc rìu lớn.
Bỗng cánh cửa lều mở toang, tuyết thổi vào cùng với một người đàn ông lạ mặt bước vào. Ông ta mặc một chiếc áo choàng dài, đầu trùm kín bởi lớp vải dày. Gương mặt ông khắc khổ, và ánh mắt như chứa đựng một nỗi sợ hãi vô hình.
“Ta đến từ phía Bắc,” người đàn ông nói, giọng ông trầm và nghiêm trọng. “Ta mang theo tin tức về một mối đe dọa cổ xưa… một thứ đang thức tỉnh từ lòng đất.”
Mọi người trong lều im lặng, ánh mắt chuyển sang người đàn ông lạ mặt. Trưởng làng, một người đàn ông già nua với đôi mắt đầy sự từng trải, lên tiếng.
“Ông là ai? Và mối đe dọa gì mà ông đang nói đến?”
Người đàn ông thở dài, kéo lớp vải trùm đầu xuống, để lộ gương mặt nhăn nheo và đôi mắt hốc hác. “Ta là một lữ khách, đã từng sống sót sau trận chiến với thứ mà ta sắp nói. Cách đây không lâu, ta và đoàn quân của ta đã đối mặt với một thế lực khổng lồ từ lòng đất. Một vị thần băng giá, Thrym, đã thức tỉnh từ những lớp băng sâu nhất. Hắn mang theo cái chết và sự hủy diệt, và không gì có thể ngăn cản hắn.”
Olaf nghe thấy tên Thrym, ánh mắt hắn lóe lên sự quan tâm. Hắn đứng dậy, bước tới trước mặt người đàn ông lạ mặt. “Thrym, ngươi nói?” Hắn hỏi, giọng trầm nhưng đầy sự tò mò. “Đó có phải là kẻ mạnh mẽ mà ta đang tìm kiếm?”
Người đàn ông lắc đầu, gương mặt ông ta trắng bệch vì sợ hãi. “Ngươi không hiểu đâu. Thrym không phải là một sinh vật bình thường. Hắn là hiện thân của băng giá, một vị thần cổ xưa bị phong ấn hàng ngàn năm. Hắn đã tỉnh dậy và hủy diệt tất cả những gì hắn chạm vào. Không một kẻ nào có thể đánh bại hắn.”
Olaf cười nhạt, nụ cười cay độc hiện lên trên môi hắn. “Ngươi nói không một ai có thể đánh bại hắn? Vậy ta sẽ là kẻ đầu tiên.” Hắn siết chặt chiếc rìu trong tay, mắt hắn sáng lên với hy vọng rằng cuối cùng, đối thủ xứng đáng mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay đã xuất hiện.
Rurik, đứng gần đó, cảm thấy lạnh sống lưng trước lời nói của Olaf. Cậu bước lên, đặt tay lên vai Olaf. “Olaf, ngươi không thể đơn độc chiến đấu với một vị thần cổ xưa như thế. Đây không phải là một trận chiến bình thường. Chúng ta cần một kế hoạch, cần chuẩn bị nhiều hơn.”
Olaf nhìn Rurik, ánh mắt sắc lạnh. “Ngươi không hiểu, Rurik. Đây là cơ hội duy nhất của ta. Ta đã chờ đợi quá lâu để gặp một kẻ đủ mạnh để kết liễu đời ta. Nếu Thrym thực sự là kẻ đó, ta sẽ lao vào cuộc chiến ngay lập tức, dù có phải chết hay không.”
Trưởng làng đứng dậy, đi tới bên cạnh Olaf và Rurik. “Olaf,” ông nói, giọng trầm và nghiêm túc. “Ta hiểu rằng ngươi là một chiến binh mạnh mẽ, và ngươi khao khát một trận chiến để tìm thấy sự giải thoát. Nhưng ngươi cũng phải hiểu rằng chúng ta đang đối mặt với một thế lực vượt xa khả năng của bất kỳ ai trong chúng ta. Nếu Thrym thực sự là vị thần cổ xưa đã thức tỉnh, thì không chỉ ngôi làng này, mà cả Freljord có thể sẽ bị hủy diệt.”
Olaf im lặng một lúc, đôi mắt hắn vẫn không rời khỏi người đàn ông lạ mặt. “Vậy ngươi muốn ta làm gì?” Hắn hỏi, giọng đầy thách thức. “Ngồi đây chờ chết trong vô vọng?”
Người đàn ông lạ mặt lắc đầu, nắm chặt tay. “Không. Ta đến đây để cảnh báo, để kêu gọi tất cả những chiến binh mạnh mẽ nhất của Freljord hợp lực lại. Chỉ có như vậy chúng ta mới có cơ hội chống lại Thrym. Nếu ngươi muốn chiến đấu, thì hãy chiến đấu cùng chúng ta. Đây sẽ không chỉ là trận chiến của ngươi, mà là trận chiến vì sự sống còn của tất cả chúng ta.”
Olaf lùi lại một bước, trầm ngâm trong chốc lát. Rõ ràng, hắn không thích ý tưởng chiến đấu cùng người khác, nhưng mối đe dọa từ Thrym khiến hắn hứng thú. Một phần nào đó trong hắn nhận ra rằng đây không phải là cuộc chiến chỉ dành riêng cho mình.
“Được,” cuối cùng Olaf đáp, giọng điệu lạnh lùng nhưng cương quyết. “Ta sẽ chiến đấu, không phải vì ngôi làng, mà vì ta muốn đối mặt với Thrym. Nếu hắn mạnh như ngươi nói, ta sẽ cho hắn biết thế nào là sự giận dữ của một chiến binh Freljord.”
Mọi người trong lều im lặng, ai nấy đều cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình. Rurik nhìn Olaf, lòng đầy lo lắng, nhưng cậu biết rằng không thể ngăn cản hắn. Cậu chỉ hy vọng rằng, trong trận chiến sắp tới, cả hai sẽ không phải đối mặt với số phận quá khắc nghiệt.
“Chuẩn bị đi,” Olaf nói, quay lưng bước ra khỏi lều. “Chúng ta sẽ lên đường vào bình minh.”
Bên ngoài lều, trời bắt đầu tối dần. Tuyết tiếp tục rơi, phủ kín mọi thứ. Nhưng trong tâm trí của Olaf, ngọn lửa chiến tranh đang bùng cháy. Hắn cảm thấy rằng cuộc chiến cuối cùng, trận chiến mà hắn đã chờ đợi bấy lâu, sắp đến gần. Và lần này, hắn sẽ không chùn bước.
Phía xa, bóng tối dày đặc của Freljord như đang che giấu một bí mật cổ xưa, nơi vị thần băng giá Thrym đang chờ đợi.