Olaf - Chiến Binh Bất Tử - Chương 6
Chương 6: Sự Thật Về Thrym
Cơn bão tuyết ngày càng dữ dội hơn, như thể chính vùng đất Freljord cũng muốn góp phần vào trận chiến định mệnh này. Thrym gầm lên, sự tàn bạo của hắn như đang biến mọi thứ xung quanh thành băng đá, và đoàn quân của Olaf cùng Sejuani dường như bị ép vào tình thế tuyệt vọng. Những chiến binh, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể chống lại sức mạnh khủng khiếp của vị thần cổ xưa này.
Sejuani hạ thấp cây roi, ánh mắt đầy sự quyết đoán. “Chúng ta không thể cứ tiếp tục chiến đấu thế này. Phải có một cách phong ấn hắn, nhưng ta cần thêm thời gian để tìm hiểu về quá khứ của Thrym.”
Olaf, đang đứng giữa chiến trường, đôi mắt vẫn rực cháy với khát vọng chiến đấu. “Ngươi muốn tạm dừng trận chiến sao?” Hắn gầm lên, giọng đầy giận dữ. “Ta đã chờ đợi quá lâu để đối mặt với một kẻ thù như thế này. Giờ ngươi bảo ta phải lùi lại?”
Sejuani nhìn thẳng vào mắt Olaf, không chút nao núng. “Ngươi có thể là chiến binh mạnh nhất, Olaf, nhưng điều đó sẽ vô ích nếu chúng ta không thể tìm ra cách phong ấn hắn. Ngươi muốn chết trong vinh quang, hay ngươi muốn chết mà không mang lại gì cho Freljord?”
Olaf nhíu mày, sự giận dữ và lý trí xung đột trong tâm trí hắn. Hắn biết Sejuani nói đúng. Thrym không phải là một đối thủ có thể bị đánh bại chỉ bằng sức mạnh. Dù Olaf có mạnh mẽ đến đâu, một mình hắn không thể làm nên chuyện.
“Vậy kế hoạch của ngươi là gì?” Olaf hỏi, giọng trầm và nghiêm trọng hơn.
Sejuani gật đầu, ra hiệu cho các chiến binh giữ khoảng cách an toàn. “Thrym không phải chỉ là một vị thần cổ xưa đơn thuần. Hắn là hiện thân của một phần băng giá và bóng tối nguyên thủy của Freljord. Truyền thuyết kể rằng hắn đã bị phong ấn hàng ngàn năm trước bởi một loại phép thuật cổ xưa của các vị thần. Chỉ có cách phong ấn hắn lại bằng nghi lễ cổ xưa mới có thể ngăn chặn hắn lần nữa.”
“Nghi lễ cổ xưa?” Rurik, lúc này đang đứng bên cạnh, lên tiếng. “Vậy làm sao chúng ta có thể tìm ra cách thực hiện nó? Thời gian đang không đứng về phía chúng ta!”
Sejuani quay đầu lại nhìn Rurik, đôi mắt lóe lên sự quyết tâm. “Ta đã nghe về một vị pháp sư già sống ở vùng phía đông của Freljord. Ông ta là người cuối cùng hiểu biết về các nghi lễ cổ đại này. Chúng ta cần tìm đến ông ta và thuyết phục ông giúp đỡ.”
“Và trong khi đó thì sao?” Olaf cắt ngang. “Ngươi mong ta đứng đây mà nhìn Thrym phá hủy mọi thứ ư? Hắn sẽ không dừng lại.”
“Ta không yêu cầu ngươi đứng yên,” Sejuani đáp, giọng nói sắc lạnh. “Ngươi và ta sẽ làm mọi cách để cầm chân hắn, nhưng chúng ta cần cử một nhóm nhỏ đến tìm vị pháp sư đó. Chỉ khi có được phép thuật phong ấn, chúng ta mới có cơ hội thực sự.”
Olaf nhìn Sejuani một lúc lâu, rồi gật đầu. “Rất tốt. Nhưng hãy nhớ, Thrym là của ta. Đừng nghĩ ta sẽ để hắn bị phong ấn mà chưa trải qua trận chiến cuối cùng.”
Kế hoạch nhanh chóng được triển khai. Sejuani cử một nhóm chiến binh tinh nhuệ, bao gồm cả Rurik, đi tìm kiếm vị pháp sư già ở phía đông. Dẫn đầu đoàn quân, Rurik cảm thấy lo lắng về thời gian còn lại. Thrym ngày càng trở nên mạnh mẽ, và nếu họ không tìm được vị pháp sư kịp lúc, tất cả sẽ bị hủy diệt.
Trong khi đó, trên chiến trường, Olaf và Sejuani phải đối mặt với nhiệm vụ khó khăn nhất: cầm chân Thrym. Vị thần khổng lồ không ngừng tiến lên, mỗi bước đi của hắn làm băng giá lan rộng, đóng băng mọi thứ xung quanh. Hắn như một cơn bão không thể dừng lại, với sức mạnh vượt quá khả năng của bất kỳ chiến binh nào.
“Ngươi có kế hoạch gì để đối phó với hắn?” Olaf hỏi Sejuani, mắt hắn không rời khỏi Thrym.
“Chúng ta sẽ tấn công chiến thuật,” Sejuani nói nhanh. “Ngăn chặn hắn tiến sâu hơn vào Freljord, trong khi đợi nhóm của Rurik trở về. Chúng ta cần làm Thrym kiệt sức, hoặc ít nhất là giảm bớt sức mạnh của hắn bằng cách gây rối loạn.”
“Ta không thích cách đánh của ngươi,” Olaf cười nhạt, mắt hắn sáng rực. “Nhưng ta sẽ làm theo… ít nhất là cho đến khi Rurik trở lại.”
Sejuani không đáp, cô ra hiệu cho các chiến binh của mình tấn công Thrym từ xa bằng những cây lao và cung tên. Nhưng những mũi tên và ngọn lao chỉ đập vào lớp băng trên cơ thể hắn mà không gây tổn hại. Thrym gầm lên, vung cánh tay khổng lồ, và tạo ra một cơn gió lốc cuồng loạn quét qua đội quân.
Olaf vung rìu, lao tới với tiếng gầm mạnh mẽ. “Thử một chút sức mạnh thực sự nào, Thrym!”
Hắn đập mạnh đôi rìu vào chân của Thrym, những cú đánh vang lên như tiếng sấm, nhưng lại không có nhiều tác động. Thrym chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn Olaf, rồi với một đòn quét mạnh, đẩy hắn lùi lại. Dù bị đẩy ngã, Olaf vẫn đứng dậy ngay lập tức, đôi mắt cháy bỏng khát vọng. “Ngươi chưa đủ mạnh để kết liễu ta đâu!”
Rurik cùng nhóm chiến binh chạy đua với thời gian qua những vùng đất băng giá. Họ phải đến được ngôi làng phía đông trước khi mọi thứ sụp đổ. Cuối cùng, sau nhiều giờ băng qua tuyết trắng, họ nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ nằm giữa lòng núi tuyết.
“Đây rồi!” Rurik kêu lên. **”Mau lên, không còn nhiều thời gian!”
Họ bước vào căn nhà đơn sơ, nơi một ông lão với bộ râu bạc trắng đang ngồi bên lò sưởi. Đôi mắt ông ta sâu thẳm, như thể đã chứng kiến hàng ngàn năm của Freljord.
“Chúng tôi cần ngài giúp đỡ!” Rurik nói, giọng run rẩy vì lạnh và căng thẳng. **”Thrym đã thức tỉnh, và chúng tôi không có cách nào phong ấn hắn lại. Ngài là người duy nhất biết nghi lễ cổ xưa đó.”
Ông lão nhìn họ một lúc lâu trước khi khẽ thở dài. “Ta đã chờ đợi ngày này từ lâu,” ông nói, giọng trầm và nghiêm trọng. “Nghi lễ phong ấn không phải là một phép thuật đơn giản. Nó đòi hỏi sự hy sinh lớn, và không phải ai cũng sẵn sàng trả giá cho điều đó.”
Rurik nhíu mày. “Sự hy sinh gì? Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì để cứu Freljord.”
Ông lão gật đầu chậm rãi. “Để phong ấn Thrym, cần phải có một chiến binh mạnh mẽ đứng ra làm vật chủ cho phép thuật. Người đó sẽ phải hy sinh bản thân mình để giữ Thrym mãi mãi bị phong ấn. Hắn sẽ không chết, nhưng sẽ bị giam cầm trong giấc ngủ vô tận.”
Rurik hít một hơi thật sâu. Cậu biết điều này có nghĩa là gì. Nhưng câu hỏi vẫn còn đó: ai sẽ là người hy sinh bản thân?