Phạm Lãi Và Việt Vương Câu Tiễn - Chương 5
Chương 5: Thời Cơ Chín Muồi
Sau nhiều tháng tích trữ lương thực và vũ khí, gây chia rẽ trong triều đình Ngô quốc, thời cơ cuối cùng cũng đã đến. Quân đội của Ngô Phù Sai đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc chiến tranh với các vùng đất lân cận, tạo điều kiện thuận lợi cho Câu Tiễn và Phạm Lãi tiến hành cuộc phản công.
Một đêm khuya, khi cả cung điện Ngô Phù Sai chìm vào giấc ngủ, Câu Tiễn và Phạm Lãi gặp lại nhau tại căn nhà nhỏ ngoài thành. Họ ngồi quanh bàn, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn dầu chiếu lên những gương mặt quyết tâm.
Câu Tiễn: (giọng chắc chắn) Phạm Lãi, thời khắc đã đến. Chúng ta phải hành động ngay trước khi Ngô Phù Sai kịp phát hiện kế hoạch của chúng ta.
Phạm Lãi: (gật đầu) Đúng vậy, thưa đại vương. Ta đã sắp xếp tất cả. Quân đội của chúng ta đã sẵn sàng. Chúng ta sẽ tấn công từ phía bắc, nơi quân đội của Ngô đang yếu nhất.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy niềm tin và quyết tâm. Họ biết rằng cuộc chiến này sẽ quyết định số phận của đất nước Việt.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Câu Tiễn và Phạm Lãi dẫn đầu một đoàn quân lớn tiến về phía bắc. Họ đi trong im lặng, bước chân nặng nề nhưng tràn đầy quyết tâm. Những người lính theo sau họ, ánh mắt kiên định và lòng trung thành không gì lay chuyển được.
Khi đến gần thành trì của Ngô, Phạm Lãi ra lệnh cho quân lính dừng lại và chuẩn bị cho cuộc tấn công. Ông đứng trước đoàn quân, giọng nói vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Phạm Lãi: (quyết liệt) Các chiến binh dũng cảm, hôm nay chúng ta sẽ chiến đấu vì tự do và tương lai của đất nước. Hãy nhớ rằng, mỗi nhát chém, mỗi mũi tên của chúng ta đều mang trong mình niềm hy vọng và lòng kiên trung của dân tộc Việt.
Quân lính: (hô vang) Vì tự do và tương lai của đất nước!
Cuộc tấn công bắt đầu. Quân đội của Câu Tiễn và Phạm Lãi xông lên, chiến đấu dũng mãnh và quyết liệt. Những tiếng hò reo, tiếng gươm giáo va chạm và tiếng kêu than vang vọng khắp chiến trường.
Tướng Ngô: (hoảng hốt) Chúng ta bị tấn công! Tất cả hãy sẵn sàng chiến đấu!
Nhưng quân đội của Ngô không thể ngờ rằng, những tin đồn và sự chia rẽ trong nội bộ đã làm suy yếu tinh thần chiến đấu của họ. Nhiều tướng lĩnh và binh sĩ Ngô bắt đầu rời bỏ vị trí, không còn muốn chiến đấu vì một kẻ độc tài tàn bạo như Ngô Phù Sai.
Phạm Lãi: (chỉ huy) Tất cả tiến lên! Không được dừng lại!
Câu Tiễn dẫn đầu đoàn quân, đích thân chiến đấu. Ông cảm nhận được lòng kiên trung và sự hy sinh của những người lính bên cạnh mình. Mỗi lần ông vung gươm, là một lần lòng quyết tâm của ông thêm mạnh mẽ.
Cuối cùng, sau nhiều giờ chiến đấu ác liệt, quân đội của Câu Tiễn và Phạm Lãi giành được chiến thắng. Thành trì của Ngô bị chiếm đóng, và quân đội của Ngô Phù Sai bị đánh bại hoàn toàn.
Câu Tiễn: (giọng xúc động) Phạm Lãi, chúng ta đã thành công. Đất nước Việt đã được giải phóng!
Phạm Lãi: (mỉm cười) Thưa đại vương, đây mới chỉ là bước đầu. Chúng ta cần phải tiếp tục bảo vệ và xây dựng đất nước để đảm bảo hòa bình và thịnh vượng lâu dài.
Cả hai nhìn nhau, cảm nhận được niềm vui và sự tự hào trong ánh mắt của nhau. Họ biết rằng cuộc chiến vẫn còn dài, nhưng với lòng kiên trung và trí tuệ, họ sẽ vượt qua mọi thử thách để đem lại hòa bình và thịnh vượng cho đất nước Việt.
Trong ánh nắng ban mai, Câu Tiễn và Phạm Lãi dẫn đầu đoàn quân trở về, mang theo niềm tin và hy vọng mới cho dân tộc. Họ biết rằng, từ đây, một trang sử mới sẽ được mở ra, một trang sử của tự do, công lý và hòa bình.