Pháp Sư Của Triều Đại - Chương 2
Chương 2: Lễ Hội Vĩ Đại
Khi Alexander bước qua cổng cung điện, một khung cảnh rực rỡ hiện ra trước mắt anh. Những cột đá cao chót vót, chạm khắc tinh xảo, ánh lên dưới ánh nắng mặt trời. Mùi hương của hoa cỏ và món ăn ngon lành tràn ngập không khí, khiến anh cảm thấy như đang ở một nơi xa lạ, nhưng đầy sự sống.
“Chào mừng ngươi đến với Triều Đại Loran!” Kaelan nói với giọng tự hào, dẫn Alexander qua những con đường rợp bóng cây. “Hôm nay là lễ hội mừng mùa màng bội thu.”
“Lễ hội?” Alexander hỏi, lòng đầy hồi hộp. “Có những hoạt động gì?”
“Chúng ta sẽ có các trò chơi, biểu diễn nghệ thuật, và lễ rước dưa hấu khổng lồ!” Elara xen vào, mắt cô sáng rực lên. “Ngươi sẽ thích lắm! Chúng ta còn có cả những cuộc thi pháp thuật nữa.”
“Pháp thuật…” Alexander lẩm bẩm, cố gắng hình dung xem anh sẽ làm gì trong một cuộc thi như vậy. “Tôi không biết nhiều về phép thuật cổ xưa…”
“Nếu ngươi không thể biểu diễn phép thuật, thì hãy cho chúng ta thấy khả năng của một nhà giả kim!” Kaelan nói với sự hứng khởi. “Mọi người đang chờ đợi một điều gì mới mẻ.”
Bước vào trung tâm lễ hội, Alexander bị choáng ngợp bởi không khí nhộn nhịp. Những người dân trong trang phục lộng lẫy đang nhảy múa, cười nói. Tiếng nhạc vang vọng khắp nơi, hòa quyện cùng tiếng reo hò của đám đông. Anh cảm thấy như mình đã bước vào một giấc mơ kỳ diệu.
“Elara! Kaelan!” Một người đàn ông trung niên, tóc bạc phơ, bước tới với một nụ cười rộng. “Ta đã nghe nói về người lạ. Ngươi có thể là pháp sư mà dân chúng mong chờ!”
“Tôi chỉ là một nhà giả kim,” Alexander nhấn mạnh, nhưng tiếng reo hò từ đám đông càng khiến anh cảm thấy mình đang bị cuốn vào vai trò mà anh không thực sự hiểu.
“Ngươi có thể giúp chúng ta trong lễ hội này không?” Người đàn ông hỏi, ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Chúng ta cần một điều gì đó thật đặc biệt để làm cho lễ hội năm nay trở nên đáng nhớ.”
“Uh… Tôi có thể tạo ra một loại nước giải khát từ trái cây,” Alexander nghĩ một cách nhanh chóng. “Nhưng tôi cần nguyên liệu.”
“Chúng ta có thể tìm thấy nhiều loại trái cây ở khu chợ gần đây!” Elara đề nghị. “Đi nào!”
Alexander và nhóm bạn đi vào chợ, nơi những gian hàng đầy màu sắc tràn ngập trái cây, rau củ tươi ngon. Mọi người cười nói, và Alexander cảm nhận được sự ấm áp và thân thiện của họ. Họ đều tò mò nhìn anh, thì thầm về “pháp sư mới”.
“Tôi cần một số loại trái cây tươi ngon!” Alexander nói với một người bán hàng, tay chỉ vào những trái dưa, cam, và táo chín mọng.
“Được rồi! Hãy lấy bất kỳ thứ gì ngươi muốn!” Người bán hàng vui vẻ nói, trao cho Alexander một giỏ đầy trái cây.
Khi họ trở lại trung tâm lễ hội, Alexander nhanh chóng bắt tay vào việc. Anh thiết lập một bàn nhỏ và bắt đầu chuẩn bị nước giải khát. Với sự hướng dẫn của các nguyên tắc khoa học mà anh đã học, anh trộn trái cây với nước, thêm một chút đường và gia vị.
“Ngươi làm gì vậy?” Kaelan hỏi, không khỏi ngạc nhiên trước sự khéo léo của Alexander.
“Tôi đang tạo ra một loại nước giải khát,” Alexander trả lời, khuôn mặt anh ánh lên niềm tin. “Nó sẽ giúp mọi người cảm thấy thoải mái hơn trong lễ hội.”
Khi anh hoàn thành, một đám đông tò mò đã tập trung xung quanh. Alexander rót nước vào những chiếc ly và phân phát cho mọi người.
“Thưởng thức đi!” anh nói, trong lòng hồi hộp. Những người dân cầm ly nước lên, uống một ngụm, và ánh mắt họ sáng lên như những ngôi sao.
“Ngon quá!” Một người phụ nữ trẻ reo lên. “Hương vị thật tuyệt!”
“Ngươi đúng là một pháp sư!” Một người khác la lên, khiến Alexander cảm thấy bối rối nhưng cũng tự hào.
“Đúng vậy! Hãy để anh ấy biểu diễn phép thuật trong lễ hội!” Elara kêu lên. “Chúng ta cần nhiều điều thú vị!”
“Phép thuật?” Alexander cảm thấy tim mình đập mạnh. “Tôi không biết gì về phép thuật cổ xưa. Tôi chỉ biết khoa học!”
“Đừng lo lắng,” Kaelan nói, vẻ mặt nghiêm túc. “Ngươi chỉ cần làm theo những gì ngươi đã làm. Khoa học cũng có thể trở thành phép thuật trong mắt người dân.”
Cuối cùng, Alexander đồng ý. Anh sẽ tham gia một cuộc thi pháp thuật vào buổi tối. Khi mặt trời lặn, bầu trời trở nên tối và những ngọn đèn bắt đầu sáng lên. Khung cảnh trở nên huyền bí, và tiếng nhạc lại vang lên.
“Đến lúc rồi!” Elara thúc giục, tay nắm chặt. “Ngươi có thể làm được!”
“Cố lên, Alexander!” Kaelan khích lệ, vẻ mặt đầy hy vọng.
Khi bước ra giữa đám đông, Alexander cảm thấy như mình đang đứng trên một sân khấu lớn. Ánh đèn rọi vào anh, và mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Anh có thể nghe thấy những tiếng thì thầm và những lời khích lệ. Nhưng trong lòng anh lại là một sự hồi hộp chưa từng có.
“Ngươi có thể làm điều gì khác?” một giọng nói từ đám đông vang lên.
“Đúng vậy, hãy cho chúng ta thấy phép thuật của ngươi!” Elara kêu lên, cổ vũ anh.
“Hãy để tôi thử sức!” Alexander hít một hơi thật sâu, tâm trí anh ngập tràn suy nghĩ. Anh biết rằng đây không chỉ là một cuộc thi, mà là cơ hội để chứng minh rằng khoa học có thể mang lại những điều kỳ diệu trong mắt mọi người.
“Được rồi,” anh nói với sự quyết tâm. “Hãy để tôi cho các bạn thấy một điều mà tôi có thể làm…”
Khi đám đông chăm chú theo dõi, Alexander bắt đầu hành động. Những gì xảy ra tiếp theo sẽ định hình vận mệnh của anh trong triều đại này.