Phù Thủy Lưu Lạc - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Với Người Thầy Đầu Tiên
Trong khu rừng sâu, nơi ánh sáng mặt trời chỉ lọt qua những tán cây dày đặc thành những tia sáng nhỏ, Lạc Tiên bắt đầu cuộc sống mới với thầy Lâm Phong. Hàng ngày, cậu chăm chỉ học hỏi và làm việc để chăm sóc khu rừng.
Một buổi sáng, khi mặt trời vừa ló dạng, Lâm Phong gọi Lạc Tiên tới bên một dòng suối nhỏ. “Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu với phép thuật điều khiển nước. Ngươi hãy tập trung và cảm nhận dòng chảy của nó.”
Lạc Tiên nhắm mắt lại, cảm nhận sự mát lạnh của nước chảy qua tay mình. “Nước… mềm mại nhưng mạnh mẽ,” cậu thì thầm.
Lâm Phong gật đầu, giọng trầm ấm. “Đúng vậy, nước có thể xuyên qua đá, cuốn trôi mọi thứ trên đường đi của nó. Hãy để tâm hồn ngươi hoà vào dòng chảy, và ngươi sẽ hiểu sức mạnh của nước.”
Sau một thời gian luyện tập, Lạc Tiên có thể điều khiển dòng nước, tạo ra những hình dạng kỳ diệu. Nhưng cậu không chỉ học phép thuật từ Lâm Phong. Cậu còn học cách lắng nghe tiếng thì thầm của gió, cảm nhận sức nóng của lửa và sự vững chắc của đất.
Một buổi chiều, khi hai thầy trò đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ, Lạc Tiên hỏi, “Thầy Lâm Phong, tại sao thầy lại chọn sống ở đây, giữa rừng sâu này?”
Lâm Phong nhìn vào mắt Lạc Tiên, nụ cười ấm áp. “Ta đã từng là một phù thủy quyền lực, nhưng ta nhận ra rằng sức mạnh thực sự không đến từ quyền lực, mà từ sự hiểu biết và hòa hợp với thiên nhiên. Đó là lý do ta sống ở đây, để bảo vệ và học hỏi từ khu rừng này.”
Lạc Tiên gật đầu, cảm nhận sự thật trong lời nói của thầy. “Thầy ơi, có khi nào thầy hối hận về quyết định của mình không?”
Lâm Phong cười lớn, âm thanh vang vọng khắp khu rừng. “Không, Lạc Tiên. Mỗi người có một con đường riêng. Điều quan trọng là ngươi phải tìm ra con đường của chính mình và theo đuổi nó đến cùng.”
Thời gian trôi qua, Lạc Tiên trở nên thông thạo các yếu tố của thiên nhiên. Cậu học cách sử dụng sức mạnh của đất để tạo ra những bức tường bảo vệ, điều khiển gió để bay lên cao, và sử dụng lửa để sưởi ấm và chiếu sáng.
Một ngày nọ, khi mùa đông bắt đầu đến và tuyết phủ trắng khu rừng, Lạc Tiên nói với Lâm Phong, “Thầy ơi, thời gian của cháu ở đây đã hết. Cháu cảm thấy mình đã sẵn sàng để tiếp tục hành trình.”
Lâm Phong gật đầu, đôi mắt tràn đầy tự hào. “Ngươi đã trưởng thành, Lạc Tiên. Hãy nhớ những gì ngươi đã học được ở đây và sử dụng chúng một cách khôn ngoan. Ta tin rằng ngươi sẽ tìm thấy con đường của mình.”
Lạc Tiên cúi đầu cảm ơn, rồi quay lưng bước đi, lòng đầy quyết tâm. Cậu biết rằng con đường phía trước còn rất dài và đầy thử thách, nhưng với những gì đã học được từ thầy Lâm Phong, cậu tự tin mình sẽ vượt qua mọi khó khăn để tìm ra cách giải thoát thế giới khỏi lời nguyền.