Phùng Hoàng và Chiến Lược Tuyệt Vời - Chương 2
Chương 2: Cuộc Tấn Công Đầu Tiên
Sau chiến thắng vang dội tại khu rừng phía Bắc, uy danh của Phùng Hoàng lan rộng khắp các nước chư hầu. Tuy nhiên, chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Những cuộc tấn công từ quân địch vẫn tiếp tục đe dọa sự bình yên của đất nước. Phùng Hoàng hiểu rằng, để bảo vệ quê hương, ông phải tiếp tục chiến đấu.
Một ngày nọ, khi Phùng Hoàng đang luyện tập cùng các binh sĩ, một người lính chạy đến với vẻ mặt lo lắng, “Tướng quân! Quân địch đang tiến về thành Trường An! Chúng ta cần ngài chỉ huy!”
Phùng Hoàng gật đầu, nhanh chóng ra lệnh, “Chuẩn bị quân đội. Chúng ta sẽ tiến đến Trường An ngay lập tức.”
Trên đường đến Trường An, Phùng Hoàng bàn bạc chiến lược với các tướng lĩnh. Lão Triệu, người bạn thân thiết và cũng là tướng lĩnh kỳ cựu, nói, “Quân địch lần này rất đông và mạnh. Chúng ta cần một kế hoạch tấn công thật bất ngờ để giành lợi thế.”
Phùng Hoàng suy nghĩ một lúc rồi nói, “Chúng ta sẽ chia quân thành nhiều đội nhỏ, tấn công vào các điểm yếu của quân địch. Đồng thời, ta sẽ dẫn một nhóm tấn công trực diện để thu hút sự chú ý của chúng.”
Lão Triệu gật đầu, “Ý kiến hay. Ta sẽ chỉ huy một nhóm tấn công từ phía Tây.”
Khi quân đội đến gần thành Trường An, Phùng Hoàng ra lệnh dừng lại, “Tất cả chuẩn bị. Khi ta ra hiệu, chúng ta sẽ tấn công.”
Trong màn đêm yên tĩnh, quân đội của Phùng Hoàng âm thầm tiến vào vị trí. Phùng Hoàng đứng ở vị trí cao, nhìn về phía quân địch đang bao vây thành Trường An. Ánh mắt ông sắc bén, đầy quyết tâm.
Phùng Hoàng ra lệnh, “Tấn công!”
Tiếng hô hào vang dội khắp chiến trường. Các đội quân của Phùng Hoàng tấn công từ nhiều hướng, khiến quân địch bất ngờ và không kịp trở tay. Phùng Hoàng dẫn đầu nhóm tấn công trực diện, chiến đấu với sự dũng mãnh và kiên cường.
Trong lúc trận chiến diễn ra ác liệt, một binh sĩ trẻ bị thương nặng, ngã gục xuống trước mặt Phùng Hoàng. Binh sĩ này là Lý Quân, người luôn kính phục và theo sát Phùng Hoàng.
Lý Quân cố gắng nói trong đau đớn, “Tướng quân… hãy cẩn thận… quân địch đang chuẩn bị phản công từ phía sau.”
Phùng Hoàng gật đầu, “Cảm ơn ngươi, Lý Quân. Hãy nghỉ ngơi, ta sẽ lo liệu.”
Phùng Hoàng ra lệnh cho một nhóm binh sĩ khác tiến lên hỗ trợ, đồng thời dẫn quân đội của mình tấn công vào điểm yếu của quân địch. Sự linh hoạt và chiến lược thông minh của Phùng Hoàng đã giúp quân đội của ông giành lợi thế.
Khi mặt trời bắt đầu mọc, ánh sáng chiếu rọi khắp chiến trường. Quân địch không thể chịu đựng thêm, phải rút lui trong hỗn loạn. Trận chiến kết thúc với chiến thắng vang dội cho quân đội của Phùng Hoàng.
Các binh sĩ hô vang, “Phùng tướng quân vạn tuế! Phùng tướng quân vạn tuế!”
Phùng Hoàng mỉm cười, nâng cao thanh kiếm, “Chiến thắng này là của tất cả chúng ta. Hãy tiếp tục đoàn kết và chiến đấu vì đất nước!”
Sau trận chiến, Phùng Hoàng không chỉ nổi tiếng với tài chiến lược mà còn với lòng dũng cảm và tình cảm dành cho binh sĩ. Ông luôn quan tâm và chăm sóc cho những người lính bị thương, đồng thời động viên họ tiếp tục chiến đấu vì một tương lai tốt đẹp hơn.
Cuộc tấn công đầu tiên của Phùng Hoàng tại Trường An đã đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong sự nghiệp quân sự của ông. Từ đó, ông trở thành biểu tượng của sức mạnh, sự kiên cường và lòng nhân từ trong thời kỳ chiến quốc đầy biến động.