Quan Âm Bồ Tát: Câu Chuyện Về Lòng Từ Bi - Chương 5
Chương 5: Sự Trừng Phạt Của Vua
Tin tức về lòng từ bi và những phép mầu của Miao Shan lan rộng khắp nơi, cuối cùng đến tai của vua cha, người đã đuổi cô ra khỏi nhà. Ông không cảm thấy tự hào mà ngược lại, tức giận vì cho rằng Miao Shan đang làm mất mặt gia đình quý tộc của mình.
Một buổi sáng, tại cung điện, Vương gia triệu tập các quan lại và ra lệnh bắt Miao Shan về cung để trừng phạt. Đội lính nhanh chóng lên núi, bắt giữ Miao Shan và đưa cô về trước mặt vua cha.
Vương gia: “Miao Shan! Con thật sự không biết hối lỗi sao? Con đã làm gì ngoài kia? Con làm mất mặt gia đình, làm trò cười cho cả triều đình!”
Miao Shan nhìn cha mình, đôi mắt bình tĩnh nhưng kiên định.
Miao Shan: “Thưa cha, con không có ý làm mất mặt gia đình. Con chỉ muốn giúp đỡ những người khổ đau. Con tin rằng lòng từ bi và sự giúp đỡ là điều quan trọng nhất trong cuộc sống.”
Vương gia: “Con không hiểu gì cả! Con đã từ chối hôn nhân mà ta sắp đặt, từ chối cuộc sống quyền quý. Con đang đi ngược lại mọi giá trị của gia đình chúng ta!”
Miao Shan: “Thưa cha, con hiểu trách nhiệm của mình với gia đình, nhưng con cũng có trách nhiệm với những người khổ đau ngoài kia. Con tin rằng con đường con chọn là đúng đắn.”
Vương gia giận dữ, ra lệnh cho lính giam giữ Miao Shan trong ngục tối. Ông hy vọng rằng sự trừng phạt này sẽ làm cô thay đổi suy nghĩ.
Trong ngục tối, Miao Shan gặp nhiều tù nhân, mỗi người đều có câu chuyện đau lòng của riêng mình. Cô không ngừng dùng lòng từ bi và khả năng chữa lành của mình để giúp đỡ họ. Cô truyền cho họ niềm tin và hy vọng, biến ngục tối thành nơi an ủi và chữa lành.
Một đêm, Miao Shan đang thiền định thì nghe thấy tiếng khóc thút thít của một tù nhân bên cạnh. Cô tiến lại gần và hỏi.
Miao Shan: “Bạn ơi, có chuyện gì làm bạn đau khổ vậy?”
Tù nhân: “Tôi bị giam ở đây vì một tội mà tôi không phạm. Tôi bị oan và không biết làm sao để chứng minh sự trong sạch của mình.”
Miao Shan cảm thấy lòng mình đau nhói. Cô đặt tay lên vai người tù nhân, truyền cho anh ta sự an ủi và hy vọng.
Miao Shan: “Hãy tin rằng sự thật sẽ được phơi bày. Tôi sẽ cầu nguyện cho bạn và giúp bạn tìm cách chứng minh sự trong sạch của mình.”
Những lời nói của Miao Shan không chỉ làm dịu đi nỗi đau của người tù nhân mà còn lan tỏa trong ngục tối. Những tù nhân khác bắt đầu tìm đến cô, chia sẻ câu chuyện của mình và nhận được sự an ủi.
Tin đồn về những điều kỳ diệu Miao Shan làm trong ngục nhanh chóng lan ra ngoài. Người dân và các quan lại bắt đầu thắc mắc và đặt câu hỏi về sự trừng phạt của Vương gia.
Một ngày nọ, một vị quan trung thành và công bằng trong triều đình đến gặp Vương gia.
Vị quan: “Thưa Vương gia, có lẽ chúng ta nên xem xét lại hành động của mình. Công chúa Miao Shan đã giúp đỡ nhiều người và mang lại hy vọng cho những kẻ khổ đau. Có lẽ chúng ta đã quá khắt khe với cô ấy.”
Vương gia bắt đầu suy nghĩ lại. Ông nhớ lại những lời nói và ánh mắt kiên định của Miao Shan. Một phần trong ông bắt đầu thấy hối hận về sự cứng nhắc và độc đoán của mình.
Cuối cùng, sau nhiều ngày suy tư, Vương gia quyết định thả Miao Shan. Ông muốn gặp lại con gái mình, lắng nghe những gì cô có thể nói.
Khi Miao Shan được thả ra, cô gặp lại cha mình. Ánh mắt cô dịu dàng và đầy tình thương.
Miao Shan: “Thưa cha, con không oán trách cha. Con chỉ mong rằng cha hiểu và ủng hộ con đường con đã chọn.”
Vương gia nhìn con gái, trong lòng cảm thấy sự hối hận và cảm kích.
Vương gia: “Miao Shan, cha đã sai. Cha xin lỗi vì đã không hiểu con. Cha thấy rằng con đã chọn một con đường cao cả và đáng kính. Cha sẽ không ngăn cản con nữa.”
Miao Shan mỉm cười, ôm lấy cha mình.
Miao Shan: “Cảm ơn cha. Con sẽ tiếp tục con đường của mình, mang lại niềm vui và hy vọng cho những người khổ đau. Và con luôn yêu thương gia đình mình.”
Từ đó, Vương gia không còn cản trở Miao Shan. Ông bắt đầu thấy tự hào về những gì cô đang làm và hiểu rằng, lòng từ bi và sự cứu rỗi là điều quan trọng nhất. Miao Shan tiếp tục hành trình của mình với niềm tin và sự hỗ trợ từ cha mình, trở thành biểu tượng của lòng từ bi và hy vọng cho tất cả mọi người.