Quan Huyện Nhân Hậu - Chương 3
Chương 3: Sự Phẫn Nộ Của Quý Tộc
Sau khi xử xong vụ tranh chấp đất đai, Minh Tân bước về phòng nghỉ của mình trong phủ huyện, đầu óc vẫn còn quay cuồng với những sự kiện vừa diễn ra. Anh tự hỏi liệu những kiến thức pháp luật hiện đại của mình có thực sự giúp ích trong thời đại này hay không. Rõ ràng, việc áp dụng công lý vào một xã hội phong kiến nơi tầng lớp quý tộc thống trị không hề đơn giản.
Tiếng bước chân của một người lính vang lên ngoài cửa. “Thưa đại nhân, có người đến tìm ngài,” người lính báo cáo với vẻ lo lắng.
Minh Tân quay lại, nhíu mày. “Ai đến?”
“Là ông Lý, đại nhân. Ông ta có vẻ rất tức giận.”
Minh Tân thở dài. Anh biết rằng việc xử vụ án theo lẽ công bằng sẽ không làm vừa lòng tất cả mọi người, đặc biệt là những kẻ có quyền lực như ông Lý. Tuy nhiên, anh đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với tình huống này. “Dẫn ông ta vào.”
Chỉ vài giây sau, ông Lý bước vào đại sảnh với ánh mắt sắc lạnh và vẻ mặt đầy phẫn nộ. Quần áo chỉnh tề và dáng vẻ sang trọng của ông ta vẫn không che giấu được sự tức giận đang trào dâng.
“Đại nhân!” Ông Lý hầm hầm, tay nắm chặt. “Ngài dám xử án như thế trước mặt dân chúng, khiến tôi mất mặt như vậy sao?”
Minh Tân giữ bình tĩnh, đứng dậy khỏi ghế. “Ông Lý, ta chỉ làm theo trách nhiệm của mình. Công lý không phân biệt người giàu hay người nghèo, và ta không thể để một người nông dân vô tội mất đất mà không có lý do hợp lý.”
“Công lý?” Ông Lý bật cười lạnh lùng. “Đây là xã hội phong kiến, nơi quyền lực thuộc về những người có địa vị, và luật pháp phục vụ cho chúng ta. Ngài là một huyện lệnh, đáng lẽ phải hiểu điều đó. Vậy mà ngài lại đi bênh vực bọn dân đen như ông Trần!”
Minh Tân không hề nao núng trước lời đe dọa của ông Lý. Anh bước gần lại, nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Ông Lý, ta hiểu rất rõ vị trí của mình. Nhưng cũng như ông nói, ta là huyện lệnh, và trách nhiệm của ta là bảo vệ công lý cho tất cả mọi người, dù họ giàu hay nghèo. Ta sẽ không để ai bị áp bức hay bị cướp mất quyền lợi chỉ vì họ không có quyền lực.”
Ông Lý nhíu mày, sự phẫn nộ chuyển thành một thứ gì đó lạnh lùng hơn. “Ngài nghĩ ngài có thể đứng vững trong thời đại này chỉ với những nguyên tắc ấy sao? Ngài không biết rằng ngài đang đối đầu với những ai đâu, đại nhân. Ta sẽ không để vụ việc này trôi qua dễ dàng.”
“Ông định làm gì?” Minh Tân hỏi, giọng bình thản.
Ông Lý nở một nụ cười hiểm ác. “Ta sẽ lên kinh, trình báo chuyện này với quan trên. Ngài đã phá vỡ trật tự xã hội, làm đảo lộn các mối quan hệ quyền lực và cố tình gây bất lợi cho tầng lớp quý tộc. Tin ta đi, ngài sẽ sớm mất chức thôi.”
Minh Tân thở dài, biết rằng những gì ông Lý nói không phải là lời đe dọa suông. Với sự giàu có và quyền lực, ông Lý có thể dễ dàng mua chuộc các quan chức trên kinh thành để gây sức ép lên anh. Nhưng anh không thể quay đầu lại. Anh biết nếu mình nhượng bộ một lần, thì những kẻ như ông Lý sẽ tiếp tục sử dụng quyền lực để áp bức dân lành.
“Ông Lý,” Minh Tân nhìn ông ta, giọng đầy kiên quyết, “ông có thể làm bất cứ điều gì ông muốn. Nhưng ta sẽ không thay đổi quyết định của mình. Công lý sẽ luôn phải được thực thi, và ta sẽ làm mọi cách để bảo vệ nó.”
Ông Lý trợn mắt, nhưng không nói thêm lời nào. Ông ta quay lưng, bước ra khỏi đại sảnh với thái độ đầy tức giận và kiêu ngạo. Minh Tân ngồi xuống ghế, thở dài. Anh biết rằng trận chiến này còn lâu mới kết thúc, và phía trước sẽ là những ngày tháng đầy thử thách.
Buổi tối hôm đó, khi Minh Tân đang ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ về những diễn biến trong ngày, thì một bóng người xuất hiện trước cửa. Đó là Lý Hương, một cô gái trẻ, con gái của một gia đình nông dân nghèo trong làng, và là người phụ trách việc dọn dẹp trong phủ huyện. Cô gái kính cẩn cúi chào.
“Đại nhân, tôi nghe nói ông Lý đã đến gây sự với ngài,” Lý Hương nói, giọng lo lắng. “Ngài không sao chứ?”
Minh Tân mỉm cười nhẹ, ra hiệu cho cô ngồi xuống. “Ta không sao, Lý Hương. Nhưng có lẽ sắp tới sẽ không dễ dàng. Ông Lý rất có thế lực, và ta chắc chắn ông ta sẽ tìm cách trả đũa.”
Lý Hương ngồi xuống, nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng. “Nhưng ngài đã làm đúng. Mọi người trong làng đều biết ngài là một quan huyện nhân hậu, không như những quan trước kia chỉ biết thu thuế và bóc lột dân đen. Dân làng rất biết ơn ngài.”
Minh Tân cười buồn. “Ta cảm ơn sự ủng hộ của dân làng. Nhưng đôi khi công lý lại là thứ dễ bị lãng quên trong một xã hội mà quyền lực và tiền bạc quyết định mọi thứ.”
Lý Hương nhìn anh chăm chú. “Ngài không cô đơn, đại nhân. Dân làng sẽ luôn ủng hộ ngài, bất kể ông Lý hay những kẻ quyền thế khác có làm gì.”
Minh Tân cảm thấy ấm lòng trước lời nói của Lý Hương. Anh nhận ra rằng dù có nhiều kẻ địch hùng mạnh, nhưng ít nhất anh vẫn có sự ủng hộ của những người dân nghèo khó. Đó là điều khiến anh quyết tâm hơn bao giờ hết. Dù cho phía trước có là những khó khăn, thử thách, anh vẫn sẽ chiến đấu để bảo vệ công lý và sự công bằng.
“Cảm ơn cô, Lý Hương,” Minh Tân nói, giọng chân thành. “Ta sẽ không bỏ cuộc. Không ai có thể khiến ta quay lưng với điều đúng đắn.”
Lý Hương gật đầu, ánh mắt cô ánh lên sự ngưỡng mộ và tin tưởng vào người quan huyện trước mặt. Cô đứng dậy, cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng. Minh Tân ngồi lại một mình trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng rọi qua cửa sổ. Anh biết rằng con đường phía trước đầy chông gai, nhưng anh đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
Vì anh biết, dù trong thời đại nào, công lý vẫn luôn cần một người bảo vệ.