Quan Huyện Nhân Hậu - Chương 4
Chương 4: Âm Mưu Và Quyết Tâm
Mấy ngày sau vụ tranh chấp đất đai giữa ông Trần và ông Lý, Minh Tân nhận thấy không khí trong huyện Lạc Sơn dần thay đổi. Trên đường, anh bắt gặp những ánh mắt e dè, thậm chí là những cái nhìn lén lút của một số người dân. Dường như có điều gì đó đang âm thầm diễn ra sau lưng anh.
Buổi sáng hôm đó, khi Minh Tân đang ngồi trong phòng làm việc, xem xét các tài liệu liên quan đến các vụ kiện mới, thì cửa phòng bỗng mở ra. Một người lính gác hớt hải chạy vào, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Thưa đại nhân, có chuyện lớn rồi! Ông Lý vừa đến tố cáo ngài trước quan trên!”
Minh Tân ngẩng đầu lên, không mấy ngạc nhiên. Anh đã đoán trước việc này sẽ xảy ra từ sau cuộc đối đầu với ông Lý. Tuy nhiên, anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. “Cụ thể là gì?” anh hỏi, giọng không hề nao núng.
Người lính thở hổn hển, cúi đầu kính cẩn. “Ông ta nói ngài đã lạm quyền, xử án thiên vị, thậm chí còn nhận hối lộ từ dân làng để xử thắng cho họ.”
Nghe đến đây, Minh Tân nhíu mày. Anh không lạ gì những chiêu trò bịa đặt của những kẻ quyền thế, nhưng việc ông Lý dám cáo buộc anh nhận hối lộ là một tội trạng nghiêm trọng. Hối lộ, với xã hội phong kiến, không chỉ là mất uy tín mà còn có thể khiến anh bị cách chức, thậm chí bị xử tội.
“Vậy quan trên có phản hồi gì không?” Minh Tân hỏi.
“Bẩm đại nhân, họ đã gửi thư báo rằng một phái đoàn từ triều đình sẽ đến điều tra huyện Lạc Sơn trong vài ngày tới.”
Minh Tân thở dài. Điều anh lo ngại nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Anh biết rằng phái đoàn triều đình sẽ không chỉ đến điều tra sự vụ của ông Lý mà còn xem xét toàn bộ cách cai quản của anh tại huyện Lạc Sơn. Đây là một cuộc đối đầu không chỉ với ông Lý mà còn với cả hệ thống quyền lực đầy cạm bẫy.
“Ta hiểu rồi,” Minh Tân bình tĩnh đáp. “Ngươi lui đi, chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón phái đoàn khi họ đến.”
Người lính cúi đầu rời đi, để lại Minh Tân ngồi lại một mình trong phòng. Anh biết rằng mình không có nhiều thời gian. Mọi quyết định và hành động trong thời gian tới đều phải chính xác và khéo léo. Nếu không, tất cả những gì anh đã cố gắng gây dựng ở huyện Lạc Sơn sẽ tan vỡ.
Chiều hôm đó, khi Minh Tân đang suy nghĩ kế hoạch đối phó với phái đoàn triều đình, thì Lý Hương xuất hiện trước cửa phòng anh. Cô gái mang đến một bình trà nóng, như thường lệ. Tuy nhiên, lần này, gương mặt cô lộ rõ vẻ căng thẳng.
“Đại nhân, tôi nghe tin tức về phái đoàn triều đình… Ngài định làm gì?” Lý Hương hỏi, giọng lo lắng. Đôi mắt cô lộ rõ sự sợ hãi. Cô biết rằng nếu Minh Tân thất bại, huyện Lạc Sơn sẽ quay trở lại thời kỳ tăm tối của sự áp bức, còn anh có thể sẽ không bao giờ được thấy ánh sáng tự do nữa.
Minh Tân nhấp một ngụm trà, cảm nhận hơi nóng tràn xuống cổ họng, nhưng trong lòng vẫn còn lạnh lẽo. “Lý Hương, ta biết những gì ông Lý định làm. Ông ta sẽ không dừng lại cho đến khi ta bị hạ bệ, và phái đoàn triều đình sẽ không dễ dàng tin vào sự trong sạch của ta.”
Lý Hương ngồi xuống, ánh mắt lo lắng. “Nhưng ngài đã làm mọi thứ đúng đắn. Dân làng rất kính trọng và tin tưởng ngài. Không lẽ triều đình lại nghe theo những lời vu cáo của một kẻ quyền thế như ông Lý sao?”
“Đúng đắn?” Minh Tân cười nhạt. “Trong một xã hội như thế này, đúng hay sai không phải là điều quan trọng nhất. Thứ mà những kẻ như ông Lý dựa vào là quyền lực và tiền bạc. Còn dân làng nghèo khó, họ có thể yêu mến ta, nhưng tiếng nói của họ có thực sự được nghe không? Ta đang đối đầu với một hệ thống đã được thiết lập từ hàng trăm năm, nơi mà những kẻ quyền thế như ông Lý luôn có lợi thế.”
Lý Hương nhìn anh, cảm nhận được sự nặng nề trong lời nói của anh. “Vậy ngài sẽ làm gì?”
Minh Tân im lặng một lúc lâu, rồi từ từ nói: “Ta sẽ không để họ dễ dàng lật đổ ta. Pháp luật có thể bị bóp méo, nhưng công lý vẫn có cách tồn tại nếu ta biết cách vận dụng nó. Ta sẽ điều tra kỹ lưỡng hơn về ông Lý. Ta cần chứng minh rằng hắn không chỉ là một địa chủ bình thường, mà còn là kẻ đứng sau nhiều âm mưu hãm hại người dân và lừa đảo tài sản.”
Lý Hương tròn mắt. “Nhưng điều đó có nguy hiểm không? Nếu ông Lý biết ngài đang điều tra ông ta, hắn sẽ không để yên.”
Minh Tân gật đầu. “Đúng, nhưng ta không còn lựa chọn. Nếu không làm gì, ta sẽ sớm bị hạ bệ bởi những lời vu cáo kia. Còn nếu hành động, ít nhất ta còn cơ hội chiến thắng trong cuộc chơi này.”
Lý Hương im lặng, gương mặt đầy lo lắng nhưng cô biết Minh Tân đã quyết tâm. Cô kính trọng sự dũng cảm và lòng kiên định của anh, dù biết con đường phía trước sẽ đầy chông gai.
Vào buổi tối, Minh Tân triệu tập một nhóm nhỏ những người lính thân tín và bắt đầu vạch ra kế hoạch điều tra ông Lý. Anh biết rằng những hành động của mình phải tuyệt đối kín đáo và cẩn trọng. Minh Tân đã nghe nhiều tin đồn về việc ông Lý không chỉ tham gia vào việc chiếm đất của người dân mà còn dính líu đến nhiều hoạt động phi pháp khác, từ buôn bán bất hợp pháp đến việc sử dụng lao động trẻ em.
“Tôi cần các anh thu thập thông tin về các hoạt động của ông Lý,” Minh Tân nói với nhóm lính. “Điều tra tất cả những gì liên quan đến đất đai của ông ta, các giao dịch kinh doanh, và bất kỳ ai từng bị ông ta ép buộc hay đe dọa. Chúng ta phải làm sáng tỏ mọi thứ trước khi phái đoàn triều đình đến.”
Một trong những người lính trẻ, mắt sáng lên, nói: “Thưa đại nhân, chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để tìm ra sự thật. Ông Lý có nhiều kẻ thù ngầm, và tôi chắc rằng không phải ai cũng sợ hắn.”
Minh Tân gật đầu, trong lòng cảm thấy được khích lệ. Dù tình thế có khó khăn, anh vẫn tin rằng sự thật sẽ là vũ khí mạnh nhất của mình.
“Ta chỉ cần một cơ hội,” anh tự nhủ. “Một cơ hội để vạch trần sự thật và giành lại công lý cho những người dân vô tội.”
Minh Tân biết rằng đây là trận chiến lớn nhất anh từng đối mặt, nhưng với sự ủng hộ của những người lính trung thành và dân làng, anh không cảm thấy cô độc. Anh đã sẵn sàng cho cuộc đối đầu với ông Lý và cả hệ thống quyền lực mà hắn đại diện.