Quan Huyện Nhân Hậu - Chương 5
Chương 5: Trọng Án Kinh Hoàng
Vài ngày sau khi Minh Tân bắt đầu cho điều tra bí mật về ông Lý, huyện Lạc Sơn trở nên im ắng một cách kỳ lạ. Dù dân làng vẫn sinh hoạt bình thường, nhưng không khí nặng nề, căng thẳng như đang chờ đợi một sự kiện lớn bùng nổ. Minh Tân vẫn kiên trì theo dõi tình hình, nhưng chưa có manh mối rõ ràng nào về việc làm phi pháp của ông Lý.
Một buổi sáng sớm, khi trời còn chưa sáng tỏ, tiếng kêu la thất thanh vang lên từ đầu làng. Tiếng người gào khóc, tiếng chân chạy vội vã khiến Minh Tân bật dậy khỏi giường. Một người lính canh hốt hoảng chạy vào phủ huyện.
“Đại nhân! Đại nhân! Có chuyện lớn rồi!”
Minh Tân bước ra, gương mặt nghiêm nghị. “Chuyện gì xảy ra?”
“Thưa đại nhân, có một vụ giết người ở ngoài làng. Nạn nhân là con trai của một địa chủ giàu có từ huyện lân cận, và hung thủ bị nghi là một cậu bé trong làng!”
Minh Tân cau mày. Vụ án mạng nghiêm trọng này không chỉ là một vấn đề pháp lý đơn thuần, mà còn có thể dẫn đến những xung đột giữa các gia đình quyền lực. Anh nhanh chóng ra lệnh cho binh lính chuẩn bị, rồi lập tức đến hiện trường.
Tại hiện trường, Minh Tân nhìn thấy xác của một thiếu niên trẻ nằm trên mặt đất, máu loang lổ xung quanh. Khuôn mặt nạn nhân lộ rõ vẻ kinh hoàng, như thể cậu ta đã chết trong đau đớn. Một đám đông dân làng tụ tập xung quanh, bàn tán không ngớt. Một vài người lính đã cầm sẵn vũ khí, đứng quanh một cậu bé, khoảng mười ba tuổi, gương mặt lấm lem, run rẩy và nước mắt ràn rụa.
“Đại nhân, đây là cậu bé bị nghi là hung thủ,” một người lính báo cáo. “Cậu ta bị bắt tại chỗ, và mọi bằng chứng đều chống lại cậu.”
Minh Tân bước đến gần cậu bé. Cậu ta nhìn lên với đôi mắt đỏ hoe, sợ hãi. “Con… con không giết người, đại nhân. Con không làm!” Cậu bé khóc, giọng run rẩy, như cố gắng bám víu vào chút hy vọng mong manh.
Minh Tân cúi xuống, nhìn vào mắt cậu bé. “Tên con là gì?”
“Con… con là Hoàng, thưa đại nhân.”
“Hoàng, con hãy kể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra.”
Hoàng thút thít, rồi kể lại câu chuyện trong nỗi sợ hãi. Cậu bé nói rằng mình đã đi chăn trâu ngoài cánh đồng, khi bỗng nhiên nhìn thấy nạn nhân nằm bất động trên mặt đất. Hoảng loạn, cậu chạy đến kiểm tra, nhưng đúng lúc đó, một số người dân đi ngang qua và nhìn thấy cảnh tượng này. Họ cho rằng Hoàng là hung thủ vì cậu đứng ngay bên cạnh thi thể, trên tay còn dính máu.
Nghe xong, Minh Tân nhíu mày. Mọi bằng chứng bề mặt đều cho thấy Hoàng có tội, nhưng trực giác của một luật sư từng xử lý hàng trăm vụ án bảo với anh rằng có điều gì đó không đúng. Cậu bé này quá sợ hãi và yếu ớt để có thể giết một người, đặc biệt là một cậu trai lớn hơn mình nhiều tuổi.
Minh Tân đứng dậy và quay sang các bô lão đang tụ tập. “Ai là người phát hiện ra vụ án?”
Một trong số các bô lão, ông Tư, bước lên, cúi đầu kính cẩn. “Bẩm đại nhân, tôi và một vài người khác đang đi ra đồng thì phát hiện cậu bé này đứng cạnh xác chết. Chúng tôi thấy trên tay cậu ta dính máu, nên nghĩ chắc chắn cậu ta là hung thủ.”
“Có ai khác nhìn thấy gì không?” Minh Tân hỏi.
Tất cả đều im lặng. Không có nhân chứng nào ngoài nhóm người đã phát hiện ra Hoàng. Minh Tân quay lại nhìn xác chết. Với kiến thức về pháp y hiện đại, anh nhận ra rằng có thể cậu bé đã chạm vào thi thể trong nỗ lực kiểm tra, khiến máu dính vào tay. Nhưng để xác định điều này, anh cần điều tra kỹ lưỡng hơn.
Minh Tân ra lệnh cho người lính đưa Hoàng về phủ huyện để tạm giam, trong khi anh tiến hành điều tra hiện trường. Anh quan sát kỹ xác nạn nhân và phát hiện một điều bất ngờ: các vết thương trên cơ thể nạn nhân không phù hợp với một cuộc tấn công từ một đứa trẻ như Hoàng. Vết chém trên lưng nạn nhân sâu và mạnh, chứng tỏ hung thủ phải có sức lực vượt trội. Điều này củng cố thêm nghi ngờ của anh rằng cậu bé không thể là thủ phạm.
Khi trở về phủ huyện, Minh Tân ngồi lại trong phòng làm việc. Ánh mắt anh nhìn xa xăm qua khung cửa sổ, trong đầu lướt qua từng chi tiết của vụ án. Anh biết rằng nếu không nhanh chóng tìm ra sự thật, không chỉ cậu bé Hoàng mà cả huyện Lạc Sơn sẽ phải đối mặt với những hậu quả khôn lường, nhất là khi gia đình nạn nhân là một địa chủ quyền thế ở huyện lân cận.
Buổi tối hôm đó, Minh Tân quyết định triệu tập một cuộc họp kín với nhóm lính thân tín. Anh đã phác thảo kế hoạch điều tra toàn diện về quá trình sống của nạn nhân, cũng như bất kỳ ai có thể có động cơ gây án. Anh cũng yêu cầu điều tra thêm về những mối quan hệ của gia đình địa chủ với ông Lý, vì linh cảm mách bảo anh rằng có thể ông Lý cũng liên quan đến sự việc này.
Sáng hôm sau, Minh Tân nhận được tin từ một người lính rằng gia đình nạn nhân đã đến huyện Lạc Sơn để đòi công lý cho con trai mình. Tình thế càng thêm căng thẳng. Gia đình họ nổi tiếng là quyền lực, và việc con trai họ bị giết có thể khiến huyện rơi vào tình trạng hỗn loạn nếu không xử lý khéo léo.
“Chúng ta phải hành động nhanh chóng,” Minh Tân nói với nhóm lính thân tín. “Nếu không, sự giận dữ của gia đình nạn nhân có thể vượt quá tầm kiểm soát.”
Ngày hôm đó, Minh Tân đích thân thẩm vấn các nhân chứng và điều tra thêm về gia đình nạn nhân. Anh phát hiện ra một sự thật bất ngờ: nạn nhân từng có mâu thuẫn với một số người trong làng, đặc biệt là những người có quan hệ với ông Lý. Những chi tiết nhỏ này giúp anh dần dần xây dựng được bức tranh tổng thể về vụ án. Rõ ràng, cậu bé Hoàng chỉ là một con tốt trong kế hoạch đổ tội của một thế lực lớn hơn.
Minh Tân biết rằng ông Lý có thể đứng sau mọi việc, và vụ án này là một bước đi trong âm mưu lớn hơn nhằm gây sức ép lên anh, khiến anh mất uy tín trước phái đoàn triều đình.
“Đây không chỉ là một vụ giết người,” Minh Tân nói thầm, đôi mắt sắc lạnh. “Đây là một âm mưu nhằm lật đổ ta. Nhưng ta sẽ không để họ đạt được mục đích.”
Với quyết tâm mạnh mẽ, Minh Tân quyết định sẽ vạch trần sự thật, bất kể những thế lực quyền thế nào đang đứng sau vụ án này. Anh biết rằng trận chiến sắp tới sẽ không chỉ là để bảo vệ cậu bé Hoàng mà còn là bảo vệ chính nghĩa và lòng tin của dân làng đối với anh.