Quan Huyện Nhân Hậu - Chương 6
Chương 6: Tòa Án Công Lý
Sáng hôm sau, không khí tại huyện Lạc Sơn trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Gia đình của nạn nhân đã tụ tập đông đủ trước phủ huyện, dẫn theo một nhóm người hầu và lính canh. Người cha của nạn nhân, ông Đặng, một địa chủ quyền thế ở huyện lân cận, nổi giận đùng đùng, hô hào đòi quan huyện xử lý nhanh chóng và trừng phạt thích đáng cậu bé Hoàng.
Minh Tân bước ra từ phòng làm việc, gương mặt điềm tĩnh nhưng bên trong anh hiểu rõ áp lực khủng khiếp từ vụ việc này. Gia đình ông Đặng đang yêu cầu một cuộc xử án công khai để lập tức kết tội Hoàng. Đám đông dân chúng cũng đã tụ tập ngoài cổng phủ, không ai dám lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi quan huyện đưa ra phán quyết.
Ông Đặng, mặt đỏ bừng vì giận dữ, bước tới trước Minh Tân, giọng đầy phẫn nộ: “Đại nhân, tôi yêu cầu ngài ngay lập tức tuyên phạt đứa trẻ này. Con trai tôi bị giết dã man, và tôi không thể nào chấp nhận việc nó không bị trừng trị.”
Minh Tân bình tĩnh đáp: “Ông Đặng, tôi hiểu nỗi đau mất con của ông, và ta hứa sẽ làm rõ vụ án. Tuy nhiên, ta không thể vội vàng kết án mà không có đầy đủ bằng chứng.”
“Còn cần bằng chứng gì nữa?” Ông Đặng hét lớn, tay chỉ về phía Hoàng, đang bị giam giữ. “Đứa trẻ đó bị bắt ngay tại hiện trường, máu còn dính trên tay nó! Đây chẳng phải là bằng chứng rõ ràng sao?”
Dân làng xung quanh xì xào bàn tán. Nhiều người lo lắng cho Hoàng, nhưng không ai dám lên tiếng công khai, sợ rằng họ sẽ bị liên lụy. Minh Tân thở dài, biết rằng lòng dân đang nghiêng về sự tức giận của gia đình nạn nhân.
“Được,” Minh Tân nói lớn, giọng đầy quyền uy, khiến đám đông im lặng. “Ta sẽ tổ chức phiên tòa ngay hôm nay. Nhưng ta nhắc lại: mọi người hãy nhớ rằng luật pháp là công bằng và phải dựa trên sự thật. Ta không xử án dựa trên cảm xúc, mà dựa trên bằng chứng.”
Phiên tòa nhanh chóng được triệu tập ngay tại đại đường của phủ huyện. Minh Tân ngồi trên ghế quan lớn, nhìn xuống cậu bé Hoàng đang quỳ gối trước mặt. Phía bên kia là ông Đặng, gương mặt lộ rõ vẻ cay cú, và đằng sau là đám đông dân làng, mắt nhìn chăm chú chờ đợi từng lời nói của quan huyện.
Minh Tân bắt đầu phiên tòa, yêu cầu người lính trình bày lại sự việc. Các chứng cứ được mang ra, bao gồm vết máu trên tay Hoàng và một con dao được tìm thấy gần hiện trường. Tuy nhiên, Minh Tân biết rằng những bằng chứng này chỉ là bề nổi. Anh cần điều tra kỹ hơn để làm sáng tỏ sự thật.
“Hoàng,” Minh Tân lên tiếng, mắt chăm chú nhìn cậu bé đang run rẩy. “Con hãy nói cho ta biết, con có thấy ai khác ở hiện trường không? Con có nhớ gì thêm không?”
Hoàng ngẩng đầu, đôi mắt sợ hãi nhưng vẫn cố gắng nói rõ: “Bẩm đại nhân, khi con đến, nạn nhân đã nằm xuống rồi… Con chỉ đến xem thử vì lo lắng, nhưng con không thấy ai cả.”
Đám đông lại xì xào, nhiều người không tin cậu bé có thể vô tội. Minh Tân ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi gọi một trong những người lính thân tín của mình, người đã âm thầm điều tra trong những ngày qua.
Người lính bước ra, cúi đầu trước Minh Tân, rồi nói lớn: “Bẩm đại nhân, trong quá trình điều tra, tôi đã phát hiện một điều bất thường. Nạn nhân, con trai của ông Đặng, đã từng có mâu thuẫn với một người khác trong làng. Người này có dính líu đến ông Lý, địa chủ trong vùng, và có khả năng liên quan đến vụ án này.”
Cả đại đường im lặng khi nghe nhắc đến tên ông Lý. Minh Tân ra hiệu cho người lính tiếp tục.
“Người đó là Hưng, một nông dân làm thuê cho ông Lý. Tôi đã phát hiện ra rằng Hưng và nạn nhân từng cãi nhau gay gắt về chuyện tiền bạc. Không những thế, vào ngày xảy ra vụ án, có người đã nhìn thấy Hưng gần hiện trường.”
Một tiếng thở dốc vang lên từ đám đông. Ông Đặng, mặt tái đi, không nói nên lời. Minh Tân quay sang phía người lính, hỏi: “Hưng hiện đang ở đâu?”
“Bẩm đại nhân, chúng tôi đã tìm thấy Hưng và đưa hắn về phủ để thẩm vấn,” người lính đáp.
Minh Tân gật đầu, rồi ra lệnh dẫn Hưng vào đại đường. Hưng, một người đàn ông cao lớn, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng và sợ hãi, bước vào. Minh Tân nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sắc bén.
“Hưng, ngươi có biết gì về vụ án này không?” Minh Tân hỏi.
Hưng lấm lét nhìn quanh, rồi cúi đầu. “Thưa đại nhân, tôi không biết gì cả. Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua cánh đồng hôm đó thôi.”
“Thật vậy sao?” Minh Tân nghiêm giọng. “Theo lời khai của nhiều nhân chứng, ngươi từng có mâu thuẫn với nạn nhân và đã xuất hiện gần hiện trường vào ngày hôm đó.”
Hưng bắt đầu run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Thưa… thưa đại nhân, đúng là tôi có tranh cãi với cậu ta, nhưng tôi không giết người!”
“Vậy con dao này là của ai?” Minh Tân đưa con dao được tìm thấy gần hiện trường ra trước mặt Hưng.
Hưng cúi gằm mặt, không dám trả lời. Đám đông lại xôn xao, nhưng lần này họ bắt đầu có cảm giác rằng cậu bé Hoàng có thể không phải là thủ phạm.
Minh Tân đứng dậy, giọng nghiêm nghị: “Hưng, ta biết ngươi đã nói dối. Ngươi có thể không giết người, nhưng rõ ràng ngươi biết nhiều hơn những gì ngươi khai. Nếu ngươi không nói sự thật, ngươi sẽ bị xem như đồng phạm.”
Hưng bắt đầu run rẩy mạnh hơn, rồi bất ngờ quỳ xuống, khóc lóc. “Thưa đại nhân, tôi không giết người! Đúng là tôi đã gặp nạn nhân hôm đó, nhưng khi tôi đến, hắn đã bị tấn công. Tôi sợ quá nên bỏ chạy, và con dao đó tôi làm rơi lúc hoảng loạn. Tôi không biết ai là hung thủ!”
Minh Tân im lặng, suy nghĩ. Hưng rõ ràng có điều gì đó giấu diếm, nhưng có vẻ như hắn không phải là kẻ thực hiện vụ giết người. Điều này càng khiến anh tin rằng vụ án này còn phức tạp hơn.
Cuối cùng, Minh Tân quyết định: “Ta sẽ tiếp tục điều tra thêm. Nhưng dựa trên những gì đã biết, ta thấy rằng Hoàng không phải là thủ phạm. Cậu bé này được minh oan.”
Đám đông thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông Đặng thì vẫn chưa hết phẫn nộ. “Đại nhân! Ngài không thể thả hắn! Con trai tôi vẫn chưa được đòi lại công lý!”
Minh Tân nhìn thẳng vào mắt ông Đặng, giọng cứng rắn: “Ta đã nói rồi, ông Đặng. Công lý sẽ được thực thi, nhưng không thể dựa trên những cảm xúc nóng vội. Hoàng vô tội, và ta sẽ không để cậu bé này bị trừng phạt chỉ vì những suy đoán không có căn cứ.”
Ông Đặng im lặng, dường như bị sự quyết đoán của Minh Tân áp đảo. Trong lòng dân làng, lòng tin vào Minh Tân lại càng lớn hơn. Họ nhìn thấy rõ sự công bằng và minh bạch mà anh mang lại, điều mà trước đây chưa từng có.
Minh Tân biết rằng vụ án này chưa kết thúc, nhưng anh đã thắng được bước đầu. Công lý phải được bảo vệ, dù đối mặt với quyền lực hay áp lực từ những người có thế lực. Vụ án này không chỉ là một thử thách về sự phán đoán, mà còn là một bước ngoặt trong cuộc chiến chống lại sự bất công và âm mưu của những kẻ đứng trong bóng tối.