Quan Huyện Nhân Hậu - Chương 7
Chương 7: Khó Khăn Từ Triều Đình
Sau khi cậu bé Hoàng được minh oan, Minh Tân nghĩ rằng mọi chuyện đã tạm lắng xuống. Tuy nhiên, sâu trong thâm tâm, anh hiểu rằng sóng gió chỉ mới bắt đầu. Vụ án mạng phức tạp này không chỉ dừng lại ở việc minh oan cho Hoàng, mà còn là dấu hiệu cho thấy những thế lực ngầm trong huyện Lạc Sơn đang ngấm ngầm chống lại anh.
Buổi chiều hôm đó, trong lúc Minh Tân đang kiểm tra tài liệu tại phủ huyện, một bức thư khẩn từ triều đình được chuyển đến. Thư do chính quan tri phủ – cấp trên của Minh Tân – gửi đến. Vừa mở thư, Minh Tân đã cảm nhận được sự căng thẳng trong từng dòng chữ.
“Quan huyện Minh Tân,
Nghe nói gần đây có nhiều biến cố xảy ra ở huyện Lạc Sơn, bao gồm vụ tranh chấp đất đai và trọng án giết người mà ngài xử lý. Tuy nhiên, những lời tố cáo từ ông Lý và ông Đặng đã được gửi lên triều đình, cho rằng ngài lạm quyền và xử án thiên vị. Triều đình đã nhận được tấu trình và sẽ cử một phái đoàn từ kinh thành đến điều tra. Hãy chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với cuộc điều tra này, và nhớ rằng, mỗi hành động của ngài đều sẽ bị giám sát cẩn thận.
Quan tri phủ Đặng Văn”
Đọc xong bức thư, Minh Tân cau mày. Cuộc điều tra từ triều đình sẽ không chỉ là về vụ án giết người hay tranh chấp đất đai nữa, mà nó là cuộc kiểm tra toàn diện về cách anh quản lý huyện Lạc Sơn. Ông Lý và ông Đặng đã lợi dụng mối quan hệ của họ để thúc đẩy triều đình vào cuộc. Nếu không khéo léo xử lý tình huống này, anh sẽ đối mặt với nguy cơ bị bãi nhiệm, thậm chí còn tệ hơn nữa.
Ngày hôm sau, một phái đoàn từ kinh thành đã đến huyện Lạc Sơn. Dẫn đầu đoàn là một quan đại thần quyền thế, tên là Vũ Thịnh, nổi tiếng là người cứng rắn và khó lay chuyển. Ông ta mặc bộ quan phục đỏ sẫm, đôi mắt sắc lạnh nhìn quanh, và theo sau là một nhóm lính hộ tống đông đảo.
“Quan huyện Minh Tân,” ông Vũ Thịnh nói lớn khi vừa bước vào đại sảnh. “Ta được triều đình giao nhiệm vụ đến đây để điều tra những cáo buộc liên quan đến việc ngài lạm quyền, xử án thiên vị và không làm tròn trách nhiệm.”
Minh Tân bình tĩnh cúi đầu chào. “Bẩm đại nhân, tôi sẵn sàng hợp tác với cuộc điều tra và sẽ trình bày mọi thông tin cần thiết để chứng minh sự trong sạch của mình.”
“Ta hi vọng là thế,” Vũ Thịnh đáp lạnh lùng. “Ta đã nghe nhiều về những vụ án gần đây ở Lạc Sơn. Trọng án giết người, tranh chấp đất đai giữa ông Lý và nông dân trong làng. Những điều này sẽ được xem xét kỹ lưỡng.”
Phái đoàn bắt đầu ngay lập tức tiến hành kiểm tra các tài liệu pháp lý và phỏng vấn những người liên quan. Ông Lý và ông Đặng cũng có mặt, tận dụng cơ hội này để thúc đẩy những lời tố cáo của mình. Minh Tân cảm thấy áp lực ngày càng tăng. Ông Lý đặc biệt cố gắng thuyết phục Vũ Thịnh rằng Minh Tân đã cố ý xử sai lệch, khiến ông ta mất đất và làm gia đình ông Đặng chịu tổn thương nặng nề.
“Tôi đã phục vụ cho triều đình nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy một quan huyện nào lại xử án theo cách kỳ lạ như thế này,” ông Lý nói với giọng tức giận. “Ngài ấy không hề tuân thủ các nguyên tắc cơ bản mà chỉ dựa vào cảm tính và lòng thương dân.”
Ông Đặng cũng không kém phần gay gắt: “Con trai tôi đã bị giết hại tàn nhẫn, vậy mà quan huyện lại chỉ dựa vào vài bằng chứng mơ hồ để thả hung thủ.”
Vũ Thịnh ngồi yên lặng nghe, gương mặt lạnh lùng, không biểu hiện cảm xúc. Sau khi nghe hết lời của cả hai người, ông ta quay sang Minh Tân. “Quan huyện Minh Tân, ngài có gì để nói về những lời cáo buộc này?”
Minh Tân đứng thẳng người, giọng dõng dạc: “Thưa đại nhân, tôi chỉ làm theo đúng trách nhiệm của một quan huyện. Tôi đã điều tra kỹ lưỡng mọi vụ án và dựa vào bằng chứng, không thiên vị bất kỳ ai. Việc ông Lý và ông Đặng đưa ra cáo buộc này chỉ vì họ không đạt được lợi ích cá nhân.”
Vũ Thịnh nhìn anh chằm chằm, nhưng không trả lời ngay. Sau một lúc, ông ta nói: “Được, ta sẽ xem xét. Ngày mai, ta muốn xem xét lại vụ án giết người và cả vụ tranh chấp đất đai. Ngài hãy chuẩn bị.”
Đêm đó, Minh Tân ngồi một mình trong phòng làm việc, ngẫm nghĩ về ngày mai. Anh biết rằng cuộc điều tra này không chỉ là một thách thức về mặt pháp lý, mà còn là một cuộc chiến chính trị. Ông Lý và ông Đặng không chỉ là những cá nhân đơn lẻ mà họ còn đại diện cho tầng lớp quý tộc có sức ảnh hưởng lớn. Phái đoàn triều đình có thể đã bị họ lôi kéo từ trước.
Lý Hương bước vào với ánh mắt lo lắng. “Đại nhân, tôi nghe nói về cuộc điều tra. Ngài có nghĩ rằng họ sẽ tin vào sự thật không?”
Minh Tân nhìn cô, mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt vẫn đượm chút lo lắng. “Ta không chắc, Lý Hương. Sự thật đôi khi không đủ mạnh để vượt qua quyền lực và sự giàu có. Nhưng ta sẽ không bỏ cuộc. Dù khó khăn thế nào, ta sẽ làm mọi thứ để bảo vệ công lý.”
Lý Hương cúi đầu, đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm. “Ngài không đơn độc. Dân làng đều đứng về phía ngài. Chúng tôi tin vào ngài.”
Minh Tân cảm thấy lòng mình ấm lên trước sự ủng hộ của Lý Hương và dân làng, nhưng anh cũng hiểu rằng ngày mai sẽ là một cuộc chiến khốc liệt. Đối đầu với triều đình, với những kẻ quyền lực như ông Lý và ông Đặng, đòi hỏi sự khéo léo và kiên định vô cùng.
Sáng hôm sau, tại đại sảnh của phủ huyện, phiên xét xử đặc biệt được triệu tập. Phái đoàn triều đình, ông Lý, ông Đặng, và cả dân làng đều có mặt. Minh Tân đứng trên bục quan lớn, đôi mắt kiên định, sẵn sàng đối mặt với thử thách.
Ông Vũ Thịnh bước vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh. “Hôm nay, chúng ta sẽ xem xét lại toàn bộ vụ án giết người và vụ tranh chấp đất đai mà quan huyện đã xử lý. Nếu có bất kỳ sai sót nào, ta sẽ xử lý nghiêm khắc.”
Phiên xét xử bắt đầu, với mọi ánh mắt đều đổ dồn về Minh Tân. Đó là cuộc đối đầu không chỉ với kẻ thù cá nhân, mà còn với một hệ thống quyền lực cổ hủ. Minh Tân biết rằng mọi quyết định của anh trong ngày hôm nay sẽ ảnh hưởng đến không chỉ cuộc sống của anh, mà cả số phận của dân làng Lạc Sơn.
Anh hít một hơi sâu, tự nhủ: “Công lý sẽ được thực thi, dù có khó khăn thế nào đi nữa.”