Quan Huyện Nhân Hậu - Chương 8
Chương 8: Trọng Án Kinh Hoàng
Phiên xét xử buổi sáng ấy bắt đầu trong bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt. Minh Tân đứng trên bục quan lớn, đối diện với phái đoàn triều đình và những người đang ngồi bên dưới, cảm nhận rõ ràng ánh mắt đổ dồn về phía mình. Dân làng Lạc Sơn, ông Lý, ông Đặng, và cả đám đông những người từ các huyện lân cận đều có mặt, chờ đợi xem liệu công lý sẽ thắng thế hay quyền lực sẽ chi phối mọi thứ.
Quan đại thần Vũ Thịnh, người đứng đầu phái đoàn triều đình, cất giọng trầm lạnh: “Quan huyện Minh Tân, hôm nay chúng ta sẽ xem xét lại các vụ án liên quan đến ông. Bắt đầu từ vụ trọng án giết người.” Ông ra hiệu cho lính gác dẫn cậu bé Hoàng ra khỏi nhà giam và đưa lên trước tòa.
Hoàng bước lên, khuôn mặt xanh xao và sợ hãi, nhưng cậu đã được Minh Tân minh oan trước đó, điều này giúp cậu tự tin hơn đôi chút. Minh Tân nhìn Hoàng, nhớ lại cuộc điều tra trước đây và biết rằng mình đã làm đúng. Tuy nhiên, ông Lý và ông Đặng vẫn đang tìm cách lật lại phán quyết của anh, bằng mọi giá.
Vũ Thịnh nhìn Hoàng, rồi quay sang Minh Tân: “Quan huyện, hãy giải thích cho ta và phái đoàn triều đình về quyết định tha bổng cậu bé này. Các cáo buộc cho rằng cậu bé chính là kẻ đã giết con trai ông Đặng. Nhưng ngài đã kết luận khác, vì sao?”
Minh Tân gật đầu, hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu trình bày. Anh cố gắng diễn đạt mọi thứ một cách rõ ràng, từ những chứng cứ mà anh thu thập được tại hiện trường, đến quá trình điều tra kẻ có mâu thuẫn với nạn nhân, đặc biệt là Hưng – kẻ từng làm thuê cho ông Lý và có động cơ liên quan đến vụ án. Minh Tân kể chi tiết về những bằng chứng vật lý như vết thương trên cơ thể nạn nhân, con dao và thời gian xuất hiện của Hưng tại hiện trường.
“Thưa đại nhân,” Minh Tân kết luận, “tôi không thể bỏ qua những điểm bất hợp lý trong việc buộc tội Hoàng. Các vết thương trên nạn nhân không thể do một đứa trẻ như cậu ấy gây ra. Ngoài ra, sự xuất hiện của Hưng và mâu thuẫn trước đó của hắn với nạn nhân là những manh mối quan trọng. Từ tất cả những điều này, tôi tin rằng Hoàng vô tội và cậu bé chỉ là người vô tình có mặt tại hiện trường.”
Vũ Thịnh im lặng nghe hết lời của Minh Tân, đôi mắt sắc lạnh nhưng không tỏ rõ thái độ nào. Ông Đặng, đang ngồi gần đó, lập tức đứng dậy, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ.
“Đại nhân!” ông Đặng hét lớn, giọng run lên vì phẫn nộ. “Con trai tôi bị giết dã man, và giờ đây ngài chỉ dựa vào vài mẩu chứng cứ không chắc chắn để tha bổng cho kẻ có mặt tại hiện trường sao? Đứa trẻ này là kẻ giết người!”
Minh Tân giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng biết rằng cảm xúc của ông Đặng đang bị lợi dụng để gây áp lực lên anh. Ông Lý, ngồi ở một góc, không nói gì nhưng vẻ mặt thâm trầm, đầy toan tính.
Quan Vũ Thịnh quay sang Minh Tân: “Ngài có gì để nói về điều này? Rõ ràng là có nhiều nhân chứng thấy Hoàng tại hiện trường, và máu dính trên tay cậu bé.”
Minh Tân không nao núng, tiếp tục giải thích: “Thưa đại nhân, máu dính trên tay Hoàng là do cậu bé hoảng loạn chạm vào nạn nhân khi phát hiện ra cậu ấy đã chết. Đây là một phản ứng tự nhiên, và không thể coi đó là bằng chứng buộc tội. Những điều này đã được tôi điều tra kỹ lưỡng.”
Vũ Thịnh nhíu mày, suy tư một lúc rồi quay sang Hưng – kẻ làm thuê của ông Lý, người mà Minh Tân đã triệu tập tới phiên tòa. Hưng cúi gằm mặt, rõ ràng là đang rất lo sợ.
“Hưng,” Vũ Thịnh gọi, “ngươi có mặt ở hiện trường vào ngày hôm đó, và có mâu thuẫn với nạn nhân. Ngươi có điều gì muốn khai báo không?”
Hưng, run rẩy, ánh mắt lấm lét nhìn quanh. Hắn cúi đầu, giọng khẽ run: “Bẩm đại nhân, tôi không giết người. Đúng là tôi có gặp nạn nhân, nhưng khi tôi đến, cậu ta đã bị thương. Tôi… tôi sợ quá nên bỏ chạy.”
Ánh mắt Minh Tân nhìn chằm chằm vào Hưng, anh cảm nhận được sự bất an trong lời nói của hắn. Minh Tân biết Hưng đang che giấu sự thật. Để ép hắn khai ra toàn bộ, anh biết cần phải làm rõ một số mối liên hệ mà hắn đã có với ông Lý.
Minh Tân đột ngột quay sang ông Lý, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: “Ông Lý, theo điều tra của ta, Hưng là người làm thuê cho ông. Ông có biết gì về sự xuất hiện của hắn tại hiện trường không?”
Ông Lý ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Tôi không biết gì về vụ việc cả. Hưng chỉ là một người làm thuê nhỏ nhoi, và tôi không kiểm soát mọi hành động của hắn.”
Minh Tân không tin lời nói của ông Lý, nhưng chưa có đủ chứng cứ để trực tiếp buộc tội hắn. Tuy nhiên, anh biết rằng có gì đó rất bất ổn và ông Lý đang liên quan đến vụ án này nhiều hơn là hắn thể hiện.
Sau khi phiên xét xử tạm dừng để thẩm tra thêm nhân chứng và bằng chứng, Vũ Thịnh bước ra khỏi đại đường, đi cùng đoàn tùy tùng của mình. Ông Lý và ông Đặng cũng theo sát phía sau. Khi tất cả đã rời đi, Minh Tân ngồi lại, nhìn chằm chằm vào những tài liệu trên bàn. Anh biết rằng vụ án này còn quá nhiều khuất tất, và bản thân ông Lý chắc chắn đang nhúng tay vào.
Lý Hương bước vào, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Minh Tân. “Đại nhân, ngài nghĩ gì? Liệu có cách nào để buộc ông Lý và Hưng nói ra sự thật không?”
Minh Tân quay lại, đôi mắt sáng lên một sự quyết tâm. “Ta sẽ không để họ thoát. Nhưng điều chúng ta cần bây giờ là bằng chứng cụ thể hơn, đủ để buộc tội ông Lý và những kẻ đứng sau hắn.”
Lý Hương gật đầu. “Tôi sẽ đi hỏi thăm thêm về những người từng làm việc cho ông Lý. Có thể họ biết gì đó.”
Minh Tân mỉm cười nhẹ. “Cảm ơn cô, Lý Hương. Sự giúp đỡ của cô và lòng tin của dân làng là điều quan trọng nhất với ta lúc này.”
Anh biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc. Với sự hiện diện của phái đoàn triều đình và áp lực từ những kẻ quyền thế như ông Lý và ông Đặng, mọi hành động của anh sẽ bị giám sát. Nhưng Minh Tân quyết tâm không để bất công chiếm ưu thế. Công lý sẽ được thực thi, dù có phải đối đầu với những kẻ quyền lực đến đâu.
Ngày mai sẽ là ngày quyết định. Anh cần một bằng chứng, một mắt xích quan trọng để lật ngược tình thế.