Quan Huyện Nhân Hậu - Chương 9
Chương 9: Thử Thách Cuối Cùng
Buổi sáng ngày hôm sau, không khí trong phủ huyện Lạc Sơn trở nên đặc biệt căng thẳng. Tất cả mọi người đều biết rằng phiên tòa hôm nay sẽ là thời điểm quyết định. Minh Tân biết rằng nếu không tìm ra bằng chứng thuyết phục để buộc tội ông Lý và chứng minh sự trong sạch của cậu bé Hoàng, anh có thể mất đi tất cả, không chỉ vị trí quan huyện mà còn cả lòng tin của dân làng.
Minh Tân không ngủ nhiều trong đêm trước. Anh và những người lính thân tín đã rà soát lại toàn bộ những gì thu thập được, nhưng vẫn thiếu một mắt xích quan trọng để trực tiếp liên kết ông Lý với vụ án. Anh hiểu rõ ông Lý là người nham hiểm, biết cách che giấu những hành động mờ ám. Nhưng Minh Tân không từ bỏ, anh cần một đột phá, một cú hích để đưa mọi chuyện ra ánh sáng.
Khi phiên tòa mở ra, phái đoàn triều đình cùng quan đại thần Vũ Thịnh bước vào đại sảnh với vẻ nghiêm trang. Ông Lý, ông Đặng và cậu bé Hoàng đều đã có mặt. Ánh mắt của ông Lý vẫn đầy tự tin, như thể hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay. Hưng, người làm thuê của ông Lý, đứng cúi gằm mặt phía sau, lo sợ nhưng vẫn giữ kín miệng.
“Quan huyện Minh Tân,” Vũ Thịnh bắt đầu, giọng đầy quyền uy, “hôm nay là ngày ngài phải chứng minh rằng những gì ngài quyết định trước đây là chính xác. Nếu không, triều đình sẽ không dung thứ cho bất kỳ hành vi lạm quyền hay xử án thiên vị nào.”
Minh Tân gật đầu, đứng thẳng người. “Bẩm đại nhân, tôi hoàn toàn sẵn sàng. Và tôi tin rằng sự thật sẽ được phơi bày.”
Anh quay sang đám đông dân làng, nhìn từng người với ánh mắt quyết tâm. Họ đã đặt niềm tin vào anh, và anh sẽ không để họ thất vọng.
“Đầu tiên,” Minh Tân nói lớn, “tôi muốn gọi nhân chứng đặc biệt lên trước tòa.”
Cánh cửa sau mở ra, và một người đàn ông lạ mặt bước vào. Đám đông xôn xao, ngay cả ông Lý cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Người này là Tứ, một người nông dân đã từng làm việc cho ông Lý nhưng rời đi sau khi bị ông ta bóc lột quá mức. Tứ đã được Lý Hương tìm gặp vào đêm trước.
“Tứ, hãy kể lại những gì ngươi biết về mối quan hệ giữa ông Lý và Hưng, và việc ngươi đã nhìn thấy gì vào ngày xảy ra vụ án,” Minh Tân yêu cầu, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén.
Tứ bước lên, cúi đầu trước phái đoàn triều đình. “Bẩm quan lớn, tôi từng làm việc cho ông Lý nhiều năm trước. Ông ta thường xuyên sai bảo chúng tôi làm những việc không đúng, từ việc cướp đất của dân làng đến những hành vi mờ ám khác. Vào ngày xảy ra vụ án, tôi tình cờ thấy Hưng đứng nói chuyện với một nhóm người lạ gần cánh đồng nơi nạn nhân bị giết. Tôi nghe lén được họ nhắc đến một cuộc cãi vã giữa Hưng và nạn nhân.”
Cả đại sảnh im lặng, ánh mắt của mọi người đều hướng về Tứ. Minh Tân biết rằng đây chính là mảnh ghép quan trọng.
“Ngươi có thể nói rõ hơn về nhóm người đó không?” Minh Tân hỏi tiếp.
Tứ gật đầu. “Bẩm quan lớn, tôi nghe được rằng nhóm người đó do ông Lý thuê, và họ đã ép Hưng phải dàn xếp mọi chuyện. Khi nạn nhân cự tuyệt một thỏa thuận gì đó với ông Lý, Hưng đã được lệnh dằn mặt cậu ta, nhưng sự việc ngoài tầm kiểm soát và dẫn đến cái chết.”
Tiếng xì xào vang lên khắp phòng xử án. Ông Lý, dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng sắc mặt đã bắt đầu thay đổi. Minh Tân nhận ra rằng giờ đây mọi chuyện đã sáng tỏ hơn.
Ông Vũ Thịnh chăm chú lắng nghe, ánh mắt sắc bén hướng về phía ông Lý. “Ông Lý,” ông ta cất giọng, “ngươi có phản bác gì về lời khai của nhân chứng này không?”
Ông Lý đứng dậy, giọng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: “Thưa đại nhân, những lời buộc tội này hoàn toàn vô căn cứ. Tôi không hề ra lệnh cho ai giết người, và tất cả chỉ là suy đoán.”
Minh Tân biết rằng đây là lúc để kết thúc ván cờ. Anh rút ra một bức thư đã được niêm phong, rồi trình lên Vũ Thịnh. “Đại nhân, đây là bằng chứng cuối cùng. Đêm qua, trong quá trình điều tra, chúng tôi đã tìm thấy một bức thư của ông Lý gửi cho Hưng, trong đó có nhắc đến việc dàn xếp nạn nhân, cũng như việc đe dọa nếu Hưng không tuân theo.”
Minh Tân đã may mắn khi nhóm lính của anh phát hiện ra lá thư này trong một căn nhà bỏ hoang, nơi Hưng thường lui tới. Đây là bằng chứng cuối cùng và quan trọng nhất để kết thúc cuộc đấu tranh này.
Vũ Thịnh mở bức thư, đọc kỹ từng chữ. Gương mặt ông ta trở nên nghiêm nghị, đôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ.
“Ông Lý!” Vũ Thịnh quát lớn, “Ngươi dám đứng trước triều đình và dối trá sao? Lá thư này đã chứng minh ngươi đứng sau toàn bộ âm mưu giết người. Ngươi đã cố gắng đổ tội cho một đứa trẻ vô tội và lợi dụng quyền lực để áp bức dân lành.”
Cả đại sảnh nín thở, mọi người đều hướng ánh mắt về ông Lý. Hắn, biết không còn lối thoát, mặt tái nhợt, đôi chân run rẩy. Hắn không thể nói thêm lời nào, mọi lời bào chữa giờ trở nên vô nghĩa.
“Hưng!” Vũ Thịnh tiếp tục, “Ngươi cũng sẽ bị xử lý vì tội đồng lõa trong vụ giết người này. Ngươi có thể nhẹ tội hơn nếu khai báo đầy đủ và hợp tác với triều đình.”
Hưng, biết không thể trốn tránh được nữa, cúi đầu khai nhận tất cả. Hắn thừa nhận rằng mình đã nhận lệnh từ ông Lý để dàn xếp vụ việc và đã trực tiếp ra tay trong cuộc tranh cãi với nạn nhân.
Sau khi vụ án được phơi bày, Minh Tân thở phào nhẹ nhõm. Cậu bé Hoàng được tuyên bố vô tội hoàn toàn, và dân làng reo mừng vì cuối cùng công lý đã được thực thi. Ông Lý và Hưng bị giải về kinh để xử lý theo luật triều đình, còn ông Đặng cũng không thể phản đối thêm vì sự thật đã rõ ràng.
Vũ Thịnh, sau khi nghe toàn bộ vụ án, bước đến trước Minh Tân. “Quan huyện Minh Tân, ngài đã làm rất tốt. Ngài không chỉ xử lý vụ án này một cách công minh, mà còn bảo vệ được danh dự của triều đình. Tôi sẽ báo cáo lên trên về sự tận tụy và khả năng của ngài.”
Minh Tân cúi đầu cảm tạ, nhưng trong lòng biết rằng chiến thắng này không chỉ của riêng anh mà còn là nhờ sự giúp đỡ và niềm tin của dân làng, những người lính trung thành, và đặc biệt là Lý Hương, người đã không ngại khó khăn để tìm kiếm sự thật.
Khi đoàn triều đình rời đi, Minh Tân đứng nhìn theo, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm. Anh hiểu rằng dù trận chiến này đã qua, nhưng con đường bảo vệ công lý phía trước vẫn còn dài. Nhưng với lòng tin vào chính nghĩa, anh sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách sắp tới.