Quan Huyện Phá Án - Chương 1
Chương 1: Tai Nạn Định Mệnh
Trần Minh Khoa, một thám tử hiện đại với danh tiếng trong việc giải quyết những vụ án phức tạp nhất, đang ngồi trong văn phòng nhỏ của mình tại trung tâm thành phố. Trên bàn làm việc, đống hồ sơ vụ án “Người Mất Tích Trong Rừng” khiến anh không ngớt suy nghĩ. Ánh đèn máy tính phản chiếu trên gương mặt nghiêm túc của Khoa, khi anh đang phân tích các bằng chứng và phỏng vấn những nhân chứng.
“Minh Khoa, anh đã xem xét lại mẫu máu này chưa?” – tiếng điện thoại ngân nga trong phòng.
Khoa nhìn đồng hồ, thấy đã muộn cho một cuộc gọi công việc. Anh nhấc máy nhanh chóng.
“Đúng, tôi đang xem xét. Có gì khẩn không?”
“Đây là Mai từ phòng xét nghiệm. Chúng tôi đã phát hiện ra một số phản ứng bất thường trong mẫu máu. Anh cần đến ngay.”
“Đồng ý, tôi sẽ đến ngay.”
Sau khi cúp máy, Khoa thu dọn nhanh chóng và rời văn phòng. Đường phố thành phố tấp nập với xe cộ và người đi lại, nhưng trong tâm trí anh chỉ còn những manh mối của vụ án đang chờ được giải mã. Khi lái xe về nhà, anh suy nghĩ về cách kết hợp các bằng chứng để tìm ra sự thật.
Đêm đó, khi anh lái chiếc xe hơi của mình qua một con đường vắng, bầu trời đột ngột đen tối bởi những đám mây đen đặc. Gió mạnh thổi lên, mưa bắt đầu rơi tầm tã. Khoa cố gắng giữ lái xe ổn định, nhưng cơn bão bất ngờ tăng cường mạnh mẽ. Ánh sáng sấm sét lóe lên, làm cho tầm nhìn trở nên mờ mịt. Một tia sét chớp ngang qua, và chiếc xe của Khoa bị mất lái, lao thẳng vào một vùng rừng rậm.
Tiếng va chạm vang dội khiến mọi thứ trở nên tối đen. Khi tỉnh dậy, Khoa cảm thấy đau đớn toàn thân. Anh nhìn quanh và thấy mình nằm trên mặt đất mềm mại, xung quanh là những cây cổ thụ cao vút và âm thanh của thiên nhiên hoang dã. Không có dấu hiệu của chiếc xe hiện đại, chỉ toàn những cây cối và một bầu không khí hoàn toàn khác lạ.
“Khoa, anh ổn chứ?” – tiếng gọi nhẹ nhàng khiến Khoa ngạc nhiên.
Anh quay đầu thấy Mai, cô trợ lý thân thiết trong phòng xét nghiệm, đang chạy lại gần anh với nét lo lắng trên khuôn mặt.
“Mai? Cô ở đây làm gì?” Khoa ngạc nhiên hỏi, cố gắng ngồi dậy nhưng cảm thấy đầu chóng mặt.
Mai nhìn anh với ánh mắt lo lắng. “Anh đã mất liên lạc trong cơn bão. Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, may mắn là tôi tìm thấy anh ở đây.”
Khoa cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, nhưng mọi thứ dường như mờ nhạt. “Chúng ta đang ở đâu? Đây là…”
Mai nhìn quanh, thấy môi trường xung quanh lạ lẫm. “Tôi không biết, nhưng đây không giống bất kỳ nơi nào chúng ta từng biết đến. Chúng ta cần tìm cách trở về nhà.”
Hai người bắt đầu đi bộ qua rừng rậm, cố gắng tìm đường ra khỏi khu vực hoang dã. Trên đường đi, họ gặp một nhóm người dân địa phương đang tụ tập gần một ngôi làng nhỏ. Người dân nhìn họ với ánh mắt hoài nghi và tò mò.
“Khoa, anh nghĩ chúng ta nên tiếp cận họ như thế nào?” Mai hỏi, nắm chặt tay anh.
Khoa hít một hơi sâu và tiến tới. “Chào, chúng tôi không có ý định gây rắc rối. Tên tôi là Trần Minh Khoa, và đây là Mai. Chúng tôi bị lạc đường trong cơn bão và cần sự giúp đỡ.”
Một người đàn ông lớn tuổi bước tới, đội mũ lá và mặc áo choàng thô sơ. “Ngươi là ai? Từ đâu tới?” Ông ta hỏi bằng tiếng địa phương.
Khoa mỉm cười, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi là Trần Minh Khoa, một thương nhân từ nơi xa. Chúng tôi bị lạc đường trong cơn bão.”
Ông Lão, như người đàn ông được gọi, nhìn họ một lúc lâu rồi gật đầu. “Ngươi có thể ở làng của chúng tôi. Hãy theo chúng tôi.”
Khoa và Mai đồng ý và đi theo ông Lão đến ngôi làng. Ngôi làng nhỏ nằm giữa rừng rậm, với những ngôi nhà bằng gỗ và lều trại đơn sơ. Người dân tộc địa chăm chỉ làm việc, nhưng ánh mắt họ tràn đầy sự nghi ngờ khi nhìn vào hai người lạ.
“Chúng tôi cần giúp đỡ để thích nghi với nơi đây,” Khoa nói, hy vọng có thể tạo lòng tin.
Ông Lão gật đầu. “Chúng tôi sẽ giúp ngươi, nhưng ngươi cũng cần góp sức cho làng. Có một số vấn đề gần đây khiến cuộc sống của chúng ta trở nên khó khăn.”
Mai nhìn Khoa, cảm thấy lo lắng. “Có chuyện gì đang xảy ra?”
Ông Lão thở dài. “Có một vụ trộm lớn gần đây. Người ta nói rằng bọn tội phạm sử dụng ma thuật để trốn tránh. Chúng tôi chưa thể tìm ra kẻ thủ ác.”
Khoa cảm thấy một cơ hội để áp dụng kỹ năng điều tra của mình. “Tôi có thể giúp đỡ. Với kinh nghiệm hiện đại, tôi tin rằng chúng ta có thể tìm ra sự thật.”
Mai gật đầu đồng ý. “Đúng, Khoa. Anh là người duy nhất có thể giúp chúng ta.”
Ông Lão nhìn họ với sự hy vọng. “Nếu ngươi thực sự có thể giúp, chúng tôi sẽ rất biết ơn.”
Khoa bắt đầu thu thập thông tin về vụ án. Anh hỏi về nơi xảy ra vụ trộm, các nhân chứng và những bằng chứng còn sót lại. Một cô gái trẻ tên Mai, không liên quan đến anh, bước tới với một thanh gươm bị rỉ sét và một dấu vân tay lạ trên lưỡi kiếm.
“Đây là tất cả những gì chúng tôi tìm thấy,” cô gái nói, mắt buồn bã.
Khoa nhận lấy thanh kiếm và quan sát dấu vân tay. Anh nhận ra đây là một khái niệm mà người thời cổ đại chưa từng biết đến. “Đây là dấu vân tay – một công cụ điều tra hiện đại. Tôi sẽ cần một chỗ để làm việc và một vài công cụ cơ bản để phân tích dấu vân tay này.”
Mai dẫn Khoa đến một căn nhà nhỏ, nơi anh bắt đầu thiết lập phòng thí nghiệm tạm thời. Với sự giúp đỡ của Mai và một vài người dân, Khoa cố gắng tái tạo các phương pháp điều tra hiện đại. Anh sử dụng nhiệt để làm mờ các dấu vân tay và vẽ lại chúng trên giấy.
“Dấu vân tay này khá đặc biệt. Nó không giống bất kỳ ai trong làng chúng ta,” Khoa giải thích. “Có thể đây là dấu của kẻ lạ mặt hoặc một thành viên nào đó trong làng đang che giấu tội lỗi.”
Một đêm, khi Khoa đang làm việc, anh nghe thấy tiếng động lạ ngoài nhà. Anh cẩn thận ra ngoài và phát hiện một nhóm người lạ mặt đang cố gắng đánh cắp các tài liệu điều tra của mình. Không chần chừ, Khoa dùng kiến thức về chiến thuật và kỹ năng tự vệ hiện đại để đối phó.
“Đừng lại!” Khoa hét lên, chiếu đèn lồng vào mắt kẻ tội phạm. Một trong số họ vội vàng bỏ chạy, để lại dấu vết trên đất.
“Sao anh biết thế?” Mai hỏi, mắt tròn xoe ngạc nhiên.
Khoa mỉm cười. “Một chút kinh nghiệm hiện đại không thể thiếu.”
Sáng hôm sau, Khoa và Mai đi theo dấu vết, dẫn họ đến một hang động bí mật. Bên trong, họ phát hiện một mạng lưới tội phạm đang âm mưu chiếm đoạt tài sản của làng. Khoa sử dụng các công cụ làm dấu vân tay để xác định danh tính các thành viên, mặc dù công nghệ còn hạn chế.
“Đây là bằng chứng quý giá. Chúng ta có thể sử dụng nó để bắt giữ bọn họ,” Khoa nói với Mai.
Với sự giúp đỡ của người dân, Khoa tổ chức một cuộc hội đồng lớn, trình bày các bằng chứng mà anh đã thu thập. Các tội phạm bị bắt giữ và lộ diện, và công lý được thực thi ngay lập tức.
“Anh thật tài ba. Chúng tôi chưa bao giờ thấy ai giải quyết vụ án này như anh,” ông Lão nói với Khoa, ánh mắt tràn đầy kính trọng.
Khoa mỉm cười, cảm thấy hài lòng với những gì mình đã làm được. Tuy nhiên, anh vẫn chưa tìm ra cách quay trở về hiện đại. Một đêm, khi ngồi bên lửa trại cùng Mai, anh quyết định chia sẻ bí mật của mình.
“Mai, tôi không phải là người trong thời đại này. Tôi đến từ một thế giới khác, một thời đại công nghệ cao hơn rất nhiều,” Khoa thú nhận.
Mai ngạc nhiên nhưng không ngờ từ tính. “Nếu vậy, anh có thể giúp chúng ta tiến bộ hơn không? Tôi tin rằng với kiến thức của anh, chúng ta có thể xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.”
Khoa suy nghĩ một lúc, nhận ra rằng anh có thể sử dụng kiến thức hiện đại không chỉ để giải quyết tội phạm mà còn để cải thiện cuộc sống cho người dân. Anh bắt đầu dạy dỗ họ về các phương pháp điều tra, khoa học y học cơ bản, và thậm chí là những kỹ thuật xây dựng đơn giản.
Thời gian trôi đi, làng quê dần dần thay đổi. Người dân trở nên thông minh và tự tin hơn, biết cách bảo vệ mình trước tội phạm và cải thiện cuộc sống. Khoa trở thành một nhân vật quan trọng, được mọi người kính trọng và yêu mến.
Một ngày nọ, khi đang nghiên cứu một phương pháp quay trở về, Khoa cảm thấy một cơn lốc xoáy mạnh mẽ kéo anh lại. Trước khi anh kịp phản ứng, mọi thứ xung quanh biến mất, và anh thấy mình đang trở lại với thế giới hiện đại.
Khoa thức dậy trong chiếc xe của mình, không còn dấu hiệu của cơn bão hay tai nạn. Anh ngạc nhiên nhận ra rằng có thể chỉ là một giấc mơ, nhưng trên tay anh vẫn còn những dấu vân tay và một vài dụng cụ điều tra cổ điển mà anh không hiểu cách chúng xuất hiện ở đây.
Từ đó, Khoa luôn giữ trong lòng những bài học quý giá từ thời cổ đại. Anh tiếp tục giải quyết các vụ án với sự khéo léo và sáng tạo, biết rằng sự kết hợp giữa trí tuệ hiện đại và những kinh nghiệm khác biệt có thể mang lại những kết quả tuyệt vời.
Chương 1 đã mở ra hành trình kỳ thú của Trần Minh Khoa, từ một thám tử hiện đại bị lạc vào thời cổ đại, nơi anh phải ứng dụng kiến thức và kỹ năng của mình để tồn tại và giúp đỡ người dân địa phương. Tai nạn định mệnh không chỉ thay đổi cuộc đời Khoa mà còn tạo ra những mối liên kết mới, đưa anh vào những cuộc phiêu lưu đầy thách thức và bất ngờ.