Quan Huyện Phá Án - Chương 2
Chương 2: Khám Phá Môi Trường Mới
Sáng hôm sau sau khi giúp đỡ bắt giữ những tên tội phạm trong làng, Trần Minh Khoa tỉnh dậy trong căn nhà nhỏ mà Mai đã dẫn anh đến. Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, tạo nên những vệt sáng lung linh trên sàn gỗ. Mai đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng từ những nguyên liệu đơn giản mà làng cung cấp.
“Khoa, anh đã ngủ ngon chưa?” Mai hỏi, mỉm cười nhẹ nhàng.
Khoa ngáp dài, cố gắng lấy lại sức sau đêm căng thẳng. “Có chút mệt, nhưng may mà chúng ta đã xử lý được vụ việc tối qua.”
Mai gật đầu, phục vụ cho anh một bát cháo nóng hổi. “Người dân ở đây rất biết ơn anh. Nhưng công việc của anh chưa kết thúc đâu. Chúng tôi vẫn còn nhiều vấn đề cần giải quyết.”
Khoa nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn ngôi làng yên bình giữa rừng rậm. “Anh biết, Mai. Tôi muốn hiểu rõ hơn về nơi này để có thể giúp đỡ hiệu quả hơn.”
Mai ngồi xuống bên cạnh anh, tay cầm chiếc đũa gỗ. “Chúng tôi sống chủ yếu dựa vào nông nghiệp và săn bắn. Nhưng gần đây, có những dấu hiệu lạ lùng xuất hiện trong rừng. Một số người mất tích mà không ai biết rõ lý do.”
Khoa lắng nghe kỹ càng, cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của Mai. “Có manh mối gì về những người mất tích không? Có dấu hiệu nào cho thấy chúng bị gì xảy ra không?”
Mai nghĩ một lúc, rồi nhắc lại. “Một số người nói rằng họ đã thấy những ánh sáng kỳ lạ và nghe thấy tiếng gầm rú từ sâu trong rừng. Nhưng khi đi kiểm tra, họ không tìm thấy gì cả. Có người tin rằng đó là ma thuật hay linh hồn rừng.”
Khoa mỉm cười nhẹ, ánh mắt quyết tâm. “Trong thế giới hiện đại, chúng ta có thể giải thích được nhiều điều mà người xưa chưa hiểu. Hãy để tôi bắt đầu điều tra.”
Mai gật đầu đồng ý. “Cô tin tưởng anh, Khoa. Nếu có gì cần giúp đỡ, hãy nói. Chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình.”
Khoa quyết định bắt đầu từ việc thu thập thông tin và khảo sát hiện trường. Anh và Mai cùng đi đến khu vực rừng mà người dân cho là nơi xảy ra các hiện tượng lạ. Khi đi sâu vào rừng, âm thanh của thiên nhiên dần dần thay đổi, không khí trở nên ngột ngạt và ánh sáng mờ ảo qua các tán cây dày đặc.
“Chúng ta cần phải cẩn thận hơn,” Khoa cảnh báo, khi đôi chân anh bắt đầu mệt mỏi vì địa hình gồ ghề. “Nếu có ai đó đang âm mưu gì đó, họ có thể giấu mình rất tốt.”
Mai mỉm cười cổ vũ. “Anh cứ mạnh dạn lên, Khoa. Chúng tôi đều tin tưởng vào anh.”
Bất chợt, một tiếng động lạ vang lên từ phía trước. Khoa dừng lại, lắng nghe kỹ càng. Tiếng gầm rú vang vọng qua không gian yên tĩnh của rừng. Anh tiến gần hơn, sử dụng kiến thức về chiến thuật hiện đại để tìm ra nguồn gốc âm thanh.
“Khoa, anh thấy gì không?” Mai hỏi, lo lắng nhưng vẫn đồng hành cùng anh.
Khoa nhẹ nhàng bóp lấy chiếc đèn lồng và soi vào một bụi cây dày. Trong ánh sáng mờ ảo, anh phát hiện ra những dấu chân mới trên mặt đất ẩm ướt. “Có lẽ chúng ta đang không một mình. Hãy theo dấu chân này.”
Họ tiếp tục đi theo dấu chân, dẫn dắt họ đến một khu vực nhỏ trong rừng, nơi có một hang động hẻo lánh. Khoa cảm nhận được sự nguy hiểm khi nhìn vào bóng tối bên trong.
“Đây chính là nơi xảy ra những điều lạ lùng đúng không?” Mai hỏi, giọng run run.
Khoa gật đầu, quyết tâm bước vào hang động. “Chúng ta cần phải tìm hiểu xem có gì đang diễn ra ở đây. Có thể là tội phạm đang ẩn náu hoặc có điều gì đó khác.”
Họ tiến vào trong hang động, ánh sáng của đèn lồng tạo nên những bóng đen di chuyển trên các bức tường đá. Không khí bên trong lạnh lẽo và ẩm ướt, hương vị của đất và mùn cưa lan tỏa khắp nơi. Khoa dẫn đường, sử dụng kiến thức về ánh sáng và phản xạ để tìm kiếm manh mối.
Bất ngờ, họ gặp một nhóm người đàn ông đang tụ tập quanh một cái lửa nhỏ. Những người này mặc những bộ trang phục lạ lẫm và có vẻ như đang thảo luận về điều gì đó quan trọng. Một người đàn ông đứng đầu nhóm, với ánh mắt sắc lẹm và dáng vẻ quyền lực, nhận ra sự xuất hiện của Khoa và Mai.
“Ngươi là ai? Từ đâu tới?” Người đàn ông hỏi, giọng nói nghiêm túc.
Khoa tiến lên, giữ thái độ bình tĩnh. “Tôi là Trần Minh Khoa, và đây là Mai. Chúng tôi đến đây để điều tra về những người mất tích và những hiện tượng lạ lùng trong rừng này.”
Người đàn ông lắng nghe một lúc, rồi gật đầu. “Tôi là Lữ Huy, thủ lĩnh của nhóm này. Chúng tôi cũng đang lo lắng về những sự kiện gần đây. Hãy cùng nhau tìm hiểu sự thật.”
Khoa cảm thấy đây là cơ hội để hợp tác. “Chúng ta có thể chia sẻ thông tin và làm việc cùng nhau để giải quyết vấn đề này.”
Lữ Huy đồng ý, dẫn họ đến một khu vực an toàn hơn trong hang động. “Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu từ việc xem xét lại những hiện tượng đã xảy ra. Có ai trong nhóm đã thấy hoặc nghe thấy điều gì khác biệt không?”
Một thành viên khác của nhóm, tên là Vương, đứng lên nói. “Tôi đã thấy những ánh sáng kỳ lạ từ phía tây rừng. Đó không phải là ánh sáng bình thường, có vẻ như nó phát ra từ một nguồn không rõ.”
Khoa gật đầu, ghi chú lại những thông tin. “Chúng ta cần phải khảo sát kỹ hơn khu vực này. Nếu có dấu hiệu gì đó bất thường, chúng ta cần phải tìm hiểu nguyên nhân.”
Mai nhìn Khoa với ánh mắt tin tưởng. “Anh nghĩ gì về việc sử dụng những công cụ điều tra hiện đại để giúp chúng ta?”
Khoa mỉm cười. “Tôi đã bắt đầu thiết lập một phòng thí nghiệm tạm thời. Nếu có thể, tôi sẽ sử dụng các phương pháp như xét nghiệm máu và phân tích dấu vân tay để tìm manh mối.”
Lữ Huy nhìn anh với sự ngạc nhiên. “Anh nói rằng mình có thể sử dụng những phương pháp hiện đại như thế nào trong thời đại của chúng ta?”
Khoa trả lời nhanh chóng. “Với sự trợ giúp của Mai và nhóm, tôi tin rằng chúng ta có thể tái tạo một số công cụ đơn giản để tiến hành điều tra. Điều quan trọng là chúng ta cần phải sáng tạo và tận dụng tối đa những gì có sẵn.”
Họ đồng ý bắt đầu công việc. Khoa cùng Mai và nhóm người địa phương bắt đầu thu thập mẫu máu từ những người đã mất tích, cũng như phân tích các dấu vân tay trên các vật chứng còn lại. Dù công nghệ còn hạn chế, nhưng với kiến thức hiện đại của Khoa, họ đã tiến bộ nhanh chóng.
“Nhìn này, Khoa. Dấu vân tay này trùng khớp với của một người trong làng chúng ta, người mà trước đây chúng ta không nghi ngờ gì,” Mai thông báo, đưa cho Khoa một tờ giấy có dấu vân tay được vẽ lại.
Khoa xem xét kỹ lưỡng. “Điều này có nghĩa là có thể có người trong làng liên quan đến những vụ mất tích. Chúng ta cần phải kiểm tra kỹ hơn về mối quan hệ và động cơ của họ.”
Lữ Huy nhìn họ với ánh mắt nghiêm túc. “Nếu điều này đúng, chúng ta cần phải xử lý một cách cẩn thận để tránh gây hoang mang trong làng. Chúng ta cần có bằng chứng chắc chắn trước khi hành động.”
Khoa gật đầu đồng ý. “Tôi hiểu. Chúng ta sẽ tiếp tục điều tra và thu thập thêm bằng chứng trước khi công bố bất kỳ kết luận nào.”
Ngày hôm đó, nhóm tiếp tục khảo sát khu vực rừng, tìm kiếm những dấu hiệu của những người mất tích. Khoa sử dụng phương pháp hiện đại để xác định địa điểm các sự kiện lạ, và dần dần, họ bắt đầu phát hiện ra những dấu hiệu của một hoạt động ngầm trong rừng.
Một buổi tối, khi mọi người đang nghỉ ngơi, Khoa ngồi bên cạnh Mai, nhìn ra ngoài hang động. “Mai, anh nghĩ chúng ta đang gần giải quyết được vụ án này rồi.”
Mai mỉm cười. “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Anh đã làm rất tốt, Khoa.”
Khoa gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta không thể dừng lại ở đây. Có thể còn nhiều điều bí ẩn đang chờ đón chúng ta.”
Mai đặt tay lên vai anh, truyền cho anh sự an ủi. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Anh không đơn độc đâu, Khoa.”
Khoa nhìn Mai với lòng biết ơn sâu sắc. “Cảm ơn cô, Mai. Sự hỗ trợ của cô thật quý giá.”
Trong ánh đèn lồng mờ ảo, họ cùng nhau lên kế hoạch cho những bước tiếp theo, quyết tâm khám phá sự thật đằng sau những hiện tượng lạ lùng trong rừng. Hành trình điều tra của Trần Minh Khoa chỉ mới bắt đầu, và anh biết rằng mình sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách hơn nữa trong việc giải mã những bí ẩn của thời cổ đại.
Chương 2 đã đưa Trần Minh Khoa và Mai vào một môi trường mới, nơi họ phải hợp tác với người dân địa phương để điều tra những hiện tượng lạ lùng. Sự kết hợp giữa kiến thức hiện đại và sự hiểu biết về văn hóa cổ đại giúp họ tiến gần hơn đến sự thật, mở ra những manh mối mới và những thách thức mới trong hành trình phá án của Khoa.